Đại Hạ Văn Thánh

639 Sách Cổ Kim hiện thế. Bài văn biền ngẫu đệ nhất Thiên cổ, ngàn năm cảnh xuân tươi đẹp, người nào dám vượt qua?(2)

Thiên thư hiển hiện.

Sách Cổ Kim, ghi chép tất cả chuyện từ xưa đến nay.

Trên không trung, thần quang lập lòe, hào quang vạn đạo, che mất toàn bộ khúc phủ.

Dị tượng này như là thịnh thế giáng lâm, khiến cho vô số dân chúng đều nhìn ngây người.

Mà bên trong lâu yến, tất cả mọi người nhìn thấy đạo ánh sáng này nổ tung.

Ngay sau đó sáu chữ to lớn xuất hiện trong mắt mọi người.

[Thiên cổ đệ nhất văn biền ngẫu]

Chữ uẩn Thánh ý, có sự ảo diệu của vũ trụ thương khung, rủ xuống thiên ti vạn lũ Thánh quang khiến cho người rung động không thôi.

Mà ở trong lâu vũ.

Giọng nói của một vị Đại Nho không chỉ hoàn toàn cuồng loạn.

“Thiên cổ đệ nhất văn biền ngẫu sao?”

“Thiên cổ đệ nhất sao? Đây là sách Cổ Kim, sách Cổ Kim có cảm giác.”

Vị Đại Nho này dường như biết cái gì đó, chỉ vào mấy chữ lớn này vô cùng kích động nói.

“Sách Cổ Kim có cảm ứng sao?”

“Thứ này có thể là sách Cổ Kim sao?”

“Thiên cổ đệ nhất, sách Cổ Kim tán thành thiên văn chương này. Đã cho bản văn biền ngẫu này thành Thiên cổ đệ nhất, điều này có ý nghĩa là tương lai một ngàn năm cũng sẽ không có ai vượt qua được bản văn biền ngẫu này.”

“Không, Thiên cổ chỉ là một từ để hình dung. Có thể là hai ngàn năm, thậm chí là ba ngàn năm, bốn ngàn năm cũng không thể vượt qua.”

Từng giọng nói vang lên.

Bọn họ hoàn toàn điên cuồng, rung động không thôi.

Cố Cẩm Niên hỏi.

Thiên văn chương này trong vòng năm trăm năm ai có thể vượt qua?

Câu này nghe rất bá khí. Mọi người đã không còn gì để nói bởi vì hiện tại không thể viết ra được nên hoàn toàn không tiện nói gì.

Nhưng trong lòng vẫn có chút không phục.

Dù sao ngươi nói năm trăm năm không vượt qua được thì thật sự sẽ là năm trăm năm không vượt qua được sao?

Nhưng trên thực tế không có bất kỳ thứ gì có thể chứng minh được.

Hiện tại đã khác, sách Cổ Kim lưu danh là Thiên cổ đệ nhất văn biền ngẫu. Sách Cổ Kim là Thánh khí của Nho đạo, có thể ghi chép một số chuyện lớn xảy ra từ xưa đến nay.

Thiên cổ văn chương không thể nào lưu danh ở phía trên sách Cổ Kim.

Nhưng Thiên cổ đệ nhất văn biền ngẫu có tư cách lưu danh ở trên đó.

Có thể được sách Cổ Kim tán thành đây thật sự là vinh quang không gì sánh kịp.

Sắc mặt Nhạc Nho càng ngày càng khó coi.

Giờ khắc này ông ta ý thức được mình đã đắc tội với người mình không nên đắc tội.

Chuẩn xác mà nói thì mình có thể công kích Cố Cẩm Niên bất kỳ chỗ nào nhưng duy chỉ có tại trên tài hoa Nho đạo là mình không thể công kích.

Bởi vì tài hoa Nho đạo của Cố Cẩm Niên thật sự là không gì sánh kịp.

Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả.

“Nhạc Nho.”

“Xin hỏi một câu.”

“Văn chương này, có thể xem như tác phẩm xuất sắc không?”

Lúc này, giọng nói của Cố Cẩm Niên lại lần nữa vang lên.

Đối mặt với chất vấn của Cố Cẩm Niên.

Nhạc Nho nuốt một ngụm nước bọt.

Ông ta vừa kiêu ngạo, vừa ngạo nghễ, vừa chẳng thèm ngó đến, vào thời khắc này nháy mắt tan rã.

“Đời đời. Thế tử điện hạ, lão phu phục.”

Nhạc Nho hít sâu một hơi, ông ta cúi đầu với Cố Cẩm Niên.

Ông ta thua.

Thua trên văn thải tuyệt thế của Cố Cẩm Niên, cũng sợ hãi thán phục Cố Cẩm Niên làm ra văn biền ngẫu không gì sánh kịp.

Nghe được giọng nói của Nhạc Nho.

Cố Cẩm Niên không có chút vui mừng nào mà chậm rãi nói.

“Hôm nay, Cố mỗ đến đây chính là vì muốn chất dứt một chút ân oán.”

“Ngày mai, gia yến của Khổng gia, Cố mỗ sẽ hoàn thành bước ngộ đạo cuối cùng, Tri Thánh Lập Ngôn.”

“Đợi sau khi Cố mỗ Lập Ngôn, các ngươi lại đến giảng giải một chân lý, lại đến tranh luận đúng sai.”

Cố Cẩm Niên nói.

Hắn không trách Nhạc Nho này, cũng không phải không tức giận mà là Cố Cẩm Niên biết dạng người như Nhạc Nho có rất rất nhiều.

Vương triều Đại Hạ có quá nhiều tiếng nói gây bất lợi cho mình. Có quá nhiều lời đồn gây bất lợi cho mình.

Cho nên chỉ nhằm vào một Nhạc Nho có hữu dụng không?

Đáp án là không có ích lợi gì.

Đây chỉ là một người, không đại biểu được cho một quần thể. Coi như hiện tại mình trừng phạt Nhạc Nho lớn hơn nữa cũng là làm chuyện vô bổ.

Hắn nhất định phải Tri Thánh Lập Ngôn.

Muốn đem tiếng lòng của mình thông báo cho người trong thiên hạ. Đây mới là giải thích cuối cùng. Đây mới là việc mình cần làm.

Nghe nói như vậy.

Ở đây không khỏi xôn xao.

Nói thật, Cố Cẩm Niên ấp ủ tình cảm quá nồng đậm. Thật ra nhiều người biết chuyện này tuyệt đối không đơn giản như trong tưởng tượng.

Cũng không đơn giản như bề ngoài.

Thật ra có một số người vì lơi ích, vì đạt được chỗ tốt mà bọn họ đi bôi đen Cố Cẩm Niên. Bọn họ đi nhục mạ Cố Cẩm Niên, tung một số tin đồn nhảm.

Mà có vài người biết rõ Cố Cẩm Niên bị oan, một số chuyện tuyệt đối là tung tin đồn nhảm nhưng bọn họ vẫn thờ ơ. Bởi vì việc này không liên quan đến mình, treo lên thật cao, bọn họ không muốn đắc tội với ai.

Chỉ có một số người là coi trọng lương tâm, nguyện ý vì Cố Cẩm Niên mà lên tiếng, vì Cố Cẩm Niên đi giải thích.

Như là Mạnh học sĩ, như là Diêm Công, như là bọn người Hứa Đông Mộc. Nhưng những người này quá ít.

Chuyện này không trách Cố Cẩm Niên, cũng không trách người trong thiên hạ. Đây chính là bản tính con người.

Có người đứng phía sau chèn ép Cố Cẩm Niên, nhằm vào Cố Cẩm Niên. Nếu ai dám giúp Cố Cẩm Niên thì sẽ bị chèn ép, bị nhắm vào.

Có thể vì Cố Cẩm Niên giải thích một chút thật ra đã tính là rất tốt.

Mà Cố Cẩm Niên cũng cảm kích đám người này.

Cho dù là người không giúp mình, Cố Cẩm Niên cũng sinh lòng cảm kích. Chí ít bọn họ không đi tung tin đồn nhảm, không trở thành đồng lõa, không lên tiếng cũng không phải là sai.

Nhưng có một vài người lên tiếng là có mục đích đi tung tin đồn nhảm sinh sự, đi bôi đen mình, chà đạp thân mình. Mấy người này mới là kẻ địch của Cố Cẩm Niên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận