Đại Hạ Văn Thánh

Chương 71 10 năm mài một kiếm, sương lưỡi đao chưa từng thử, dị tượng hiện! (2)

Nữ nhân trước mắt chính là kẻ cầm đầu đẩy Cố Cẩm Niên xuống nước.

“Ta cùng Cố Cẩm Niên là đồng môn, có chuyện cần tìm hắn. Có thể lên xe hay không?”

Nhìn Cố Ninh Nhai, Dương Hàn Nhu không có chút e ngại nào mà còn lớn tiếng mở miệng.

Vừa dứt lời, chân mày Cố Ninh Nhai càng nhíu chặt hơn.

Chỉ là còn không đợi Cố Ninh Nhai mở miệng, giọng nói của Cố Cẩm Niên đã vang lên.

“Lục thúc, để nàng vào đi. Ta có việc tìm nàng.”

Cố Cẩm Niên lên tiếng.

Lập tức Cố Ninh Nhai quay đầu lại, nhìn về phía Cố Cẩm Niên,trong mắt tràn đầy hiếu kì.

Cố Cẩm Niên hơi gật đầu, không nói gì thêm.

Lập tức Cố Ninh Nhai cũng rõ ràng một chút, không ngăn lại để cho người ta nang Dương Hàn Nhu đi vào.

Về phần Cố Ninh Nhai thì rất thức thời, không tiếp tục đợi ở trên xe ngọc kéo mà ra phía trước ngồi cùng mã phu, lái xe cho Cố Cẩm Niên.

Hắn biết rõ, cháu trai này của mình tuy có chút ngang bướng nhưng cuối cùng

“Muội muội Hàn Nhu gặp qua Cẩm Niên ca ca.”

Đi vào trong xe, mắt thấy chỉ có mình Cố Cẩm Niên, Dương Hàn Nhu trực tiếp lên tiếng. Sau đó thoải mái ngồi đối diện với Cố Cẩm Niên.

“Chuyện gì?”

Cố Cẩm Niên mở miệng hỏi, hắn có chút hiếu kỳ nhìn về phía Dương Hàn Nhu.

“Đây là ngân phiếu một ngàn lượng hoàng kim.”

Dương Hàn Nhu cũng trực tiếp từ trong tay áo lấy ra ngân phiếu đưa cho Cố Cẩm Niên.

“Nhanh như vậy đã lấy được?”

Nhìn ngân phiếu, trong lòng Cố Cẩm Niên không khỏi có chút kinh ngạc.

Khá lắm, quả nhiên liếm chó rất có tiền.

Một ngàn lượng hoàng kim, nói cho liền cho? Bây giờ mới có nửa tháng.

“Cẩm Niên ca ca gấp gáp thì muội muội chỉ có thể nghĩ cáh.”

“Đúng rồi, Cẩm Niên ca ca là đang đi thôn Tiểu Khê sao?”

Dương Hàn Nhu lên tiếng hỏi.

“Đúng vậy.”

“Tiện đường, cùng nhau đi thôi.”

Chỉ một câu kia, Cố Cẩm Niên đã hiểu rõ mục đích của Dương Hàn Nhu.

Hiển nhiên, gia hoả này chính là muốn thừa cơ ngồi xe gió tốc hành. Nàng là tôn nữ của Dương Khai, tuy là đại thần trong triều thế lực lớn nhưng cũng không có quyền lực chiếm dụng loại quan đạo khẩn cấp này.

Bây giờ nhìn thấy Cố Cẩm Niên ở đây tất nhiên sẽ thuận thế lên xe,

“Đi.”

“Chỉ là đến lúc đó, chẳng may bị người khác nhìn thấy, ngươi không sợ sẽ rước lấy một chút tin đồn sao?”

Cố Cẩm Niên hiếu kì hỏi.

“Huyền Đăng Ti trong khoảng thời gian này bắt không ít người.”

“Lời đồn trong Kinh đô đã ít đi rất nhiều.”

“Chuyện Thiên mệnh hiện thế mới là chuyện người trong thiên hạ chú ý. Bây giừo thư viện Đại Hạ chiêu sinh, toàn bộ Kinh đô đã không còn ai quan tâm chuyện cũ.”

“Còn nữa tất cả vốn chỉ là một trận hiểu lầm. Bây giờ muọi muội chủ động hoà giải, Cẩm Niên ca ca cũng hào phóng nhượng bộ, không phải là rất tốt sao?”

Dương Hàn Nhu mỉm cười nói.

Mà bên trong xe ngọc kéo.

Cố Cẩm Niên cũng không nói gì.

Đối với Dương Hàn Nhu, Cố Cẩm Niên chỉ có một loại thái độ.

Từ trên người nàng tìm dấu vết để ại, tìm hiểu nguồn gốc, đem người ở phía sau màn bắt lấy.

Như vậy, tối đa hoá lợi ích.

Nàng chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ, làm sáng tỏ ô danh hay nghiêm trị Dương Hàn Nhu đều không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Ngược lại còn đánh rắn động cỏ. Chỉ có bắt được người phía sau màn, mới có thể bảo đảm an nguy củ mình.

Xe ngựa phi nhanh.

Một lát sau, giọng nói của Dương Hàn Nhu lại vang lên.

“Cẩm Niên ca ca đi phía Đông sao?”

Nàng lên tiếng hỏi.

“Không phải.”

Cố Cẩm Niên lạnh nhạt trả lời, trong lòng đang suy nghĩ một số chuyện.

“Không đi phía Đông sao?”

“Chẳng lẽ là đi phía Bắc?”

“Cẩm Niên ca ca đừng trách muội muội không nhắc nhở ngươi. Phía Bắc này có chút mơ hồ, người đi vào không quá một ngày lại đi ra, cũng không nói rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.”

“Dù sao nhất định có chuyện giấu ở bên trong.”

Dương Hàn Nhu nhắc nhở Cố Cẩm Niên để hắn đừng đi vào cửa phía Bắc.

“Không đi phía Bắc.”

“Đi phía Nam.”

Cố Cẩm Niên không muốn nói chuyện nhưng Dương Hàn Nhu có mấy lời lại một mực phải hỏi mình.

“Đi phía Nam sao?”

“Thật hay giả?”

“Phía Nam là ra đề mục ngẫu nhiên, không phải đề mục cố định, mà lại trong trăm có một, có quan hệ…”

Dương Hàn Nhu vô thức lên tiếng, nàng nghĩ lầm là Cố Cẩm Niên động tay động chân, nói đến câu sau lại dừng lại.

Bởi vì những điều này, Cố Cẩm Niên nhất định biết.

Nghe Dương Hàn Nhu nói vậy.

Cố Cẩm Niên nhìn qua, ánh mắt bình tĩnh nói.

“Chẳng lẽ Hàn Nhu muội muội thật cảm thấy Cố mỗ ta đến một điểm văn thải cũng không có sao?”

Giọng nói bình tĩnh mang theo ý dò hỏi.

“Ây…”

“Muốn nghe lời thật sao?”

Trong xe, khuôn mặt xinh đẹp của Dương Hàn Nhu có vẻ hơi chăm chú.

Cố Cẩm Niên không để ý đến nàng.

Trong lòng người thành kiến là một toà núi lớn.

Không có gì đáng nói.

Xe ngựa phi nhanh, Cố Cẩm Niên nhìn cảnh sắc bên ngoài xe.

Chỉ là rất nhanh phát hiện, từng chiếc xe vận lương đập vào trước mắt.

“Xe vận lương sao?”

“Trong kinh có cơ tai sao?”

Cố Cẩm Niên hơi có vẻ hiếu kì, nhịn không được hỏi.

“Chắn chắn Kinh đô sẽ không có.”

“Đây là vận chuyển lương thảo cho quận Giang Trữ, Lưỡng Giang xảy ra lũ lụt Cẩm Niên ca ca không biết sao?”

“Hiện tại trên dưới triều đình đều bận rộn chuyện này. Nghe nói đã liên luỵ không ít người, xử lý không tốt sẽ rất phiền phức.”

Dương Hàn Nhu không hổ là tôn nữ của Lễ bộ Thượng thư, tin tức biết đến cũng không ít.

Đương nhiên cũng không phải Cố gia không biết mà loại tin tức này không cần thiết phải nói cho một tên hoàn khố như hắn biết.

“Thuỷ tai ở Giang Ninh?”

Cố Cẩm Niên nhíu chặt lông mày, quận Giang Trữ không phải biên cảnh nhưng cũng không xê xích nhiều, cách nhau khoảng vạn dặm.

Vận chuyển lương thảo cũng không phải chuyện nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận