Đại Hạ Văn Thánh

870 Khoa cử sắp đến; Thần khí công bộ; Bôi nhọ thanh danh ta; Thái phó của Thái tôn.(6)

Nội bộ triều đình cứ để ông đến giải quyết, chuyện bên ngoài, tình huống đặc biệt sử dụng cách đặc biệt.

"Xin bệ hạ yên tâm."

Hai người trực tiếp trả lời.

"Được rồi, cút đi."

Phân phó xong, tiếp theo cũng không có chuyện gì.

Nhưng chờ hai người đứng dậy chuẩn bị rời đi, Vĩnh Thịnh Đại Đế lại đột nhiên nói.

"Đợi một chút."

"Trẫm viết bài thơ, hai người các ngươi thuận tiện nghe xem, chỉ ra chỗ thiếu sót."

Vĩnh Thịnh Đại Đế nói như thế.

Nghe thấy lời này, hai người hơi lộ vẻ kinh ngạc.

Hay thật, Vĩnh Thịnh Đại Đế làm thơ?

Đây không phải nói đùa sao?

Đúng là Vĩnh Thịnh Đại Đế đã từng đọc sách mấy năm, nhưng cũng chỉ đọc sách qua mấy năm, đối với chính trị hiểu rõ hợp tình hợp lý, nhưng một ít thi từ văn chương, Vĩnh Thịnh Đại Đế khẳng định không làm được.

Sao tự dưng biết làm thơ rồi?

Hai người tò mò, nhưng cũng không nói gì, chờ nghe thơ.

"Đại phong khởi hề vân phi dương."

"Uy gia hải nội hề quy cố hương."

"An đắc mãnh sĩ hề thủ tứ phương."

"Như thế nào?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế đọc lên bài thơ Cố Cẩm Niên làm cho ông.

Vừa nói xong.

Cố Thiên Chu không khỏi nhíu mày, sau đó lộ ra vẻ chấn động.

"Bệ hạ, bài thơ này được lắm đấy."

Cố Thiên Chu kìm lòng không được khoa trương khen, tốt xấu gì ông cũng tính là đọc sách mấy năm, tối thiểu ngoại trừ Cố Cẩm Niên, ở Cố gia ông có tên tuổi nhất.

Nếu không cũng không có khả năng trở thành Hầu gia.

Nghe xong lời này, Vĩnh Thịnh Đại Đế không khỏi mừng rỡ.

"Cố Thiên Chu xem như đã đọc sách mấy năm, có chút năng lực thưởng thức đấy."

"Về sau vẫn có thể trọng dụng."

Vĩnh Thịnh Đại Đế rất hài lòng.

"Bệ hạ, thơ này hay thật, có điều ta cảm giác có phải hơi ngắn không? Muốn thần làm thêm cho ngài hai câu không?"

Cố Ninh Nhai lên tiếng, ông nghe cảm giác cũng khá hay, nhưng mà, cảm giác quá ngắn, nên thêm vài câu.

Chỉ là lời vừa dứt.

Trong ánh mắt Vĩnh Thịnh Đại Đế không khỏi lộ ra vẻ khinh bỉ.

Làm thêm vài câu?

Ngươi, mà, cũng xứng?

Không nói đây là do Cố Cẩm Niên viết, coi như không phải Cố Cẩm Niên viết, là ta viết, ngươi cũng xứng góp thêm vài câu?

Đm nó, mặt ngươi quá dày rồi đúng không?

"Được rồi, cút về đi."

"Lâm Dương Hầu, gần đây có vài sổ con đưa tới, vạch tội Trấn Phủ Ti và Huyền Đăng Ti, Trấn Phủ Ti thì trẫm đã phái người đi điều tra."

"Ngươi thuận tiện điều tra Huyền Đăng Ti một chút, xem Huyền Đăng Ti làm việc có vi phạm quy củ hay không, tra kỹ cho trẫm, nếu trẫm phát hiện ngươi có nửa điểm bao che, trẫm sẽ không dễ dãi như thế đâu."

Vĩnh Thịnh Đại Đế lạnh nhạt lên tiếng.

Nói rõ ra là gây khó dễ.

"Xin bệ hạ yên tâm, thần nhất định sẽ tra rõ đến cùng, nếu như phát hiện có bất kỳ chỗ nào vi phạm, thần nhất định quân pháp bất vị thân."

Nghe thấy lời này, Cố Thiên Chu rất hăng hái.

Từ khi Cố Ninh Nhai lên làm chỉ huy sứ, khỏi phải nói hắn ta có bao nhiêu khoa trương, chẳng những phách lối, hơi một tí còn tìm mình gây phiền phức, lúc này mình có quyền lực rồi.

Nhất định phải làm cho Cố Ninh Nhai ăn chút đau khổ.

"Bệ hạ, bài thơ này viết rất hay, thật tuyệt diệu, bệ hạ, ngài không thể làm thế này."

Cố Ninh Nhai kêu khổ thấu trời.

Nhưng không kịp nói gì, đã bị cưỡng ép kéo đi.

Đợi hai người đi rồi.

Vĩnh Thịnh Đại Đế tiếp tục thưởng thức bài thi từ của mình.

Quay lại còn hiện lên một ý tưởng, ngày mai đọc thi từ này trên đại điện, nếu ai dám xông ra tìm lỗi, kẻ đó liền có chuyện, thuần túy là ghen ghét mình.

Nên mới tranh luận thật giả.

Mà cùng lúc đó.

Trong phủ Thái tử.

Cố Cẩm Niên còn chưa ra ngoài cung, đã bị người của phủ Thái tử kéo đến nơi này.

Là Thái tử tìm hắn.

"Hiền đệ."

"Bản cung chúc mừng ngươi phong hầu trước, Hầu gia mười bảy tuổi, Đại Hạ thật sự không có ai, toàn bộ Đông Hoang cũng chưa từng có."

"Hiền đệ à, ngươi thật đúng là người đệ nhất Đại Hạ."

Thái tử cười tươi như hoa nói.

Làm Cố Cẩm Niên hơi bối rối.

Thái tử thế này, không phải lừa đảo thì là kẻ trộm.

"Thái tử ca, có chuyện gì ngài cứ việc nói thẳng, đừng đùa thế này nha."

Cố Cẩm Niên có chút không biết làm sao, thắc mắc nhìn về phía đối phương.

"Không có việc gì lớn."

"Chính là chuyện kinh doanh trước đó của chúng ta, lúc nào khởi công thế?"

Thái tử gọi một tiếng, bảo người dâng trà lên, vẻ mặt tươi cười ha hả nhìn về phía Cố Cẩm Niên.

"A, việc này, ta đã nói cùng bệ hạ rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, qua tết Nguyên Tiêu sẽ trực tiếp khởi công."

Cố Cẩm Niên lập tức hiểu ra.

Hóa ra là Thái tử gấp rồi.

"Qua Tết Nguyên Tiêu liền khởi công, vậy thật không tệ."

Nghe được tin tức này, Thái tử vui sướng, nhưng hắn gọi Cố Cẩm Niên đến cũng không phải vì chuyện này.

Mà có một chuyện khác.

"Hiền đệ, còn một chuyện nữa."

"Lý Cơ tuổi cũng đã lớn, cũng nên tìm lão sư, bản cung cảm thấy, nếu không trực tiếp để ngươi làm thì như thế nào?"

"Huynh trưởng đã đề cập chuyện này cùng bệ hạ, bệ hạ cũng đồng ý, chỉ xem ý tứ hiền đệ thôi."

Thái tử lên tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận