Đại Hạ Văn Thánh

Chương 693 Khổng gia đại nạn, tam phương đàm hoà, quốc khố trống rỗng, ngươi cũng xứng ban tự cho cháu trai trẫm?(7)

Trước đó mặc kệ như thế nào hắn cũng không tức giận, nhưng chuyện dính đến Cố Cẩm Niên, hắn trực tiếp nổi giận rồi.

"Bẩm bệ hạ, không khó.

"Bất quá, quốc khố trống rỗng, xin thứ cho thần vô năng."

Hà Ngôn rất trực tiếp.

Không phải hắn không đồng ý, vấn đề là không có bạc.

"Quốc khố trống rỗng?"

"Làm sao lại không có ngân lượng?"

Lần này đến phiên Vĩnh Thịnh Đại Đế cau mày.

"Trấn quốc công lãnh quân năm mươi vạn binh, chỉ là khao thưởng tam quân cùng với quân phí tương ứng, đã chi tiêu hết hai vạn vạn lượng bạc."

"Quận Giang Ninh trùng kiến lại sau nạn hồng thủy, chi ra ba ngàn vạn lượng bạc."

"Quận Giang Lăng trợ cấp cho dân chúng, chi ra 700 vạn lượng bạc."

"Kinh Xét sắp bắt đầu, tất cả chi tiêu, trước sau tổng cộng 100 vạn lượng bạc."

"Chưa đầy một tháng nữa là Tết nguyên tiêu, cả nước cùng chúc mừng, Lễ bộ cần chuẩn bị vật dụng hoàng thất, cùng với thưởng bạc trong cung, cộng thêm phụ cấp hoàng thất, trước sau cũng 15 triệu lượng bạc."

"Còn nữa, mười ngày trước, quận Quảng Bình đại hạn liên tục hai tháng, cấp phát bốn trăm vạn lượng bạc, Cẩm Châu bị mưa to cả tháng, cấp phát 150 vạn lượng."

"Vùng Quảng Nam, quân phí để tiêu diệt thổ phỉ đến 300 vạn lượng."

Nhắc đến bạc, Hà Ngôn liền bắt đầu thao thao bất tuyệt, nói tóm lại, nơi này phải tốn bạc, nơi đó cũng phải tốn bạc.

Vĩnh Thịnh Đại Đế nghe mà đầu đau muốn nứt.

"Ngươi cứ nói thẳng, quốc khố còn thừa lại bao nhiêu bạc."

Vĩnh Thịnh Đại Đế đã hơi nổi giận.

"Bẩm bệ hạ, còn lại chưa đến hai trăm vạn lượng bạc."

"Nhưng thần ngược lại có một biện pháp, có thể giải quyết việc này."

Hà Ngôn nói ra số ngân lượng thực tế.

"Còn thừa lại hai trăm vạn lượng bạc?"

"Chuyện này sao có thể?"

"Trước đó không phải có gần bốn vạn vạn lượng bạc sao?"

Lúc này Vĩnh Thịnh Đại Đế kinh hãi rồi.

"Bệ hạ, chỉ riêng quân phí đã chiếm mất hơn một nửa, sự tình to to nhỏ nhỏ trong nước, các nơi thượng tấu, đều là yêu cầu tài vật, bạc này là không đủ xài đâu ạ."

"Nếu bệ hạ không tin, thần lập tức sai người về Hộ bộ, lấy sổ sách tới."

Hà Ngôn nói vậy.

Không quản lý việc nhà thì không biết củi gạo dầu muối đắt, hắn cũng không còn biện pháp nào.

"Không xem không xem."

"Nhìn thấy giấy tờ, trẫm liền đau đầu."

"Ngươi nói thẳng đi, có biện pháp nào."

Vĩnh Thịnh Đại Đế lên tiếng.

"Đình công đại điển Vĩnh Thịnh."

"Có thể tiết kiệm một khoản lớn."

"Hai mươi ngày sau, tiền thuế các nơi cũng sẽ nộp lên trên, đến lúc đó sẽ có bạc bổ khuyết vào."

Hà Ngôn cho câu trả lời.

"Không được."

"Đại điển Vĩnh Thịnh không thể đình công."

Vĩnh Thịnh lắc đầu, trực tiếp loại bỏ.

"Vậy thần cũng hết cách."

Hà Ngôn cũng không dông dài, trực tiếp cúi đầu giả chết.

Trong lúc nhất thời, Dưỡng Tâm điện yên tĩnh lại hẳn.

"Được rồi."

"Trước tuyên chỉ, để Công bộ vẽ xong công đồ."

"Đợi hai mươi ngày sau, lại tiếp tục khởi công."

Vĩnh Thịnh Đại Đế chỉ có thể như vậy.

"Bệ hạ anh minh."

"Bất quá, bệ hạ, còn hai tháng nữa là ngày trăm năm Thái tổ, cần tế tự."

"Mà năm nay thu thuế các nơi không quá lạc quan."

"Cộng thêm, chuyện bổng lộc quan viên, cùng với các bộ đều cần ngân lượng, chỉ sợ chuyện quốc khố năm nay sẽ mười phần khẩn trương.

"Biên giới tây bắc tùy thời chinh chiến, nhất định phải giữ lại một khoản ngân lượng, để phòng quân phí."

"Bệ hạ cần cân nhắc việc tăng thuế rồi."

Hà Ngôn nhàn nhạt mở miệng.

Lại nói ra một câu khiến bất kỳ đế vương nào cũng không muốn nghe.

Tăng thuế.

Từ xưa tới nay, đánh trận sẽ làm tăng thuế.

Nhưng đối với một vị Hoàng đế lập chí khai sáng thịnh thế mà nói, tăng thuế, chính là khiến dân chúng trở nên khổ hơn.

Sau khi lên ngôi, Vĩnh Thịnh Đại Đế đã từng tăng thuế một lần, Vốn dĩ ở thời kì Thái tổ, thuế lương thực chỉ có hai thành.

Sau khi hắn đăng cơ, tăng thành ba thành, nếu như còn muốn tăng tiếp, ít nhất phải tăng thêm hai thành.

Đối với dân chúng mà nói, quả thật là khổ không thể tả.

Thậm chí, dân chúng bây giờ cũng đã hơi khổ rồi.

Thu thuế ba phần mười nhìn như ít, nhưng đây chỉ là vương triều trưng thuế, các nơi tất nhiên sẽ có chuyên quan viên vơ vét mồ hôi nước mắt của dân chúng.

Cuối cùng là bao nhiêu, không ai biết rõ.

Chỉ cần triều đình ban lệnh tăng thuế, nói năm thành, truyền xuống dưới, khả năng chính là sáu thành thậm chí là bảy thành.

Chuyện này, nhất định sẽ phát sinh.

Vì vậy Vĩnh Thịnh Đại Đế cau mày.

Vì một câu nói.

Vương triều Đại Hạ không có bạc .

"Việc này, để trẫm suy nghĩ lại một chút."

Vĩnh Thịnh Đại Đế không đề cập đến chuyện này nữa, cứ như vậy trước đi, dù sao vẫn chưa bắt đầu đánh trận.

Tối thiểu nhất chờ tam phương đàm phán lần thứ nhất rồi lại nói.

Cũng vào lúc này.

Giọng của Lưu Ngôn vang lên từ bên ngoài.

"Bệ hạ, Văn Cảnh tiên sinh cầu kiến."

Theo lời này vang lên.

Vĩnh Thịnh Đại Đế phất phất tay, để chúng hạ thần lui xuống.

Bảy người bái một vái, sau đó rời khỏi đại điện.

Chẳng qua sau khi đi ra đại điện, vẫn loáng thoáng có thể nghe thấy vài câu của họ.

"Năm nay chi cấp cho Hình bộ của ta, tuyệt đối không thể ít hơn tám trăm vạn lượng."

"Đại điển tế tự Thái tổ, cộng thêm tiết nguyên tiêu, ít nhất là 1 ngàn 4 trăm vạn lượng."

"Đừng nhiều lời, Lại bộ ta muốn ba ngàn vạn lượng."

"Các ngươi đều muốn nhiều như vậy, Công bộ ta muốn năm trăm vạn lượng cũng không quá phận đâu nhỉ?"

"Biến, Công bộ cũng xứng đòi bạc?"

"Đi đi đi, tránh qua một bên mà hóng mát đi, giải quyết của chúng ta trước rồi nói."

Âm thanh tạp nhạp vang lên, thật sự là không hề cố kỵ mình có thể nghe thấy nhỉ.

Vĩnh Thịnh Đại Đế có chút khó chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận