Đại Hạ Văn Thánh

Chương 769 Từ chối nghị hòa! Tát mặt Tể tướng! Đại Hạ tuyên chiến! Hung Nô nổi giận!(5)

Giờ khắc này.

Không có tướng sĩ nào sợ chết.

Bởi vì bọn họ biết, thân mình gánh vác điều gì.

Đây chính là tướng sĩ Đại Hạ.

Cũng không biết trôi qua bao lâu.

Cố Cẩm Niên tỉnh lại từ bên trong huyễn cảnh.

Mọi thứ xung quanh vào lúc này đã hoàn toàn yên tĩnh.

Vẫn là vẻ hoang vu như cũ.

Vẫn là từng cái ụ đá như cũ.

Nhưng những ụ đá này ở trong mắt Cố Cẩm Niên đã hoàn toàn thay đổi.

Bọn họ không phải là một loại tế điện.

Mà là từng đoạn ký ức khiến cho người khác không thể nào quên cừu hận.

Giờ khắc này.

Cố Cẩm Niên hoàn toàn hiểu rõ câu nói kia của lão gia tử.

Bệ hạ.

Từ đầu đến cuối đều chưa từng nghĩ đến chuyện nghị hòa.

Vì cái gì?

Bởi vì phần cừu hận này bệ hạ cũng không quên, mà cũng không thể quên.

Đây là quốc thù.

Sao có thể tùy tiện quên.

Giờ khắc này, Cố Cẩm Niên hoàn toàn hiểu rõ, chuyện sửa chữa sách sử buồn cười đến mức nào.

Sửa chữa sách sử.

Địa Ngục nhân gian này có thể sửa chữa sao?

Mấy bút Thanh Mặc đơn giản.

Nhưng đoạn lịch sử này có thể nào khiến cho người ta quên?

Ai lại dám quên đi?

Nghĩ đến đây.

Cố Cẩm Niên hít sâu một hơi. Giờ khắc này hắn không do dụ nữa mà đi về phía bên ngoài nghĩa trang.

Trước đó.

Hắn đứng ở trên lợi ích quốc gia để suy nghĩ chuyện nghị hòa.

Cho rằng lần nghị hòa này, Đại Hạ không thể đáp ứng đối phương gì.

Nhưng bây giờ, hắn hoàn toàn hiểu rõ.

Đại Hạ không cần nghị hòa!

Bệ hạ không muốn nghị hòa!

Bởi vì những người này sẽ không đồng ý.

Mặc dù bọn họ đã chết rồi nhưng bọn họ vẫn đang nhìn. Nhìn xem ai sẽ quên bọn họ.

Càng nghĩ như vậy, phẫn nộ trong lòng Cố Cẩm Niên càng dâng cao.

Người đời sau.

Không khắc ghi phần cừu hận bằng máu xương này còn chưa tính.

Có người chọn quên.

Có người chọn không nhìn.

Có người vì lợi ích muốn xóa đi.

Càng có người kêu gào buông xuống thù hận, nhìn về tương lai.

Làm sao dám?

Làm sao phối?

Không thấy xấu hổ sao?

Còn là người sao?

Cố Cẩm Niên đi ra ngoài nghĩa trang, hắn nhanh chóng đi về hướng quân doanh Đồng Quan.

Ước chừng khoảng nửa canh giờ.

Cố Cẩm Niên đi đến quân doanh Đồng Quan.

Bên ngoài trại lính đứng mười mấy tên tướng sĩ. Bọn họ cầm binh khí trong tay, bất kể gió táp mưa sa đều đứng vững không ngã.

Bọn họ đóng giữ biên cảnh, chịu nỗi khổ nhất thiên hạ, bảo hộ ngàn ngàn vạn vạn dân chúng phía sau lưng.

Các tướng sĩ thấy được Cố Cẩm Niên, dường như là trước đó Quốc Công đã thông báo nên bọn họ không hề ngăn cản.

Sau khi nhìn thấy Cố Cẩm Niên, từng người đều vô cùng cung kính.

“Chúng ta gặp qua Thế tử điện hạ.”

Bọn họ ở biên cảnh nhưng cũng nghe qua uy danh của Cố Cẩm Niên.

Vì dân giải oan.

Thà chết chứ không chịu khuất phục.

Hành vi như vậy khiến cho Cố Cẩm Niên có thanh danh cực tốt trong quân đội.

Nhưng đối với đám người cung kính cúi đầu.

Cố Cẩm Niên lập tức làm lễ lại, không có chút ra vẻ Thế tử nào.

“Chư vị tướng sĩ trấn thủ một phương, bảo vệ quốc gia không cần làm đại lễ, nên là Cố mỗ hướng chư vị hành lễ.”

Cố Cẩm Niên cúi đầu thật sâu về phía đám người. Hắn không phải làm ra vẻ mà là xuất phát từ nội tâm.

Nếu như trước đó chưa đi nghĩa trang.

Hắn rất khó giác ngộ như vậy.

“Thế tử điện hạ, mời.”

Cảm thụ được Cố Cẩm Niên làm đại lễ như vậy những tướng sĩ này có chút thụ sủng nhược kinh. Bọn họ mời Cố Cẩm Niên đi vào.

Rất nhanh, Cố Cẩm Niên đi thẳng đến trong đại quân doanh. Hắn muốn đi tìm Lý Thiện.

Trong đại quân doanh.

Cố Cẩm Niên còn chưa đến nơi đã nghe thấy giọng nói của Lý Thiện vang lên bên tai.

“Chuyện này đã quyết định xong.”

“Điều kiện của nước Hung Nô không hề hà khắc. Ngân lượng không cần Đại Hạ bỏ ra, quặng mỏ có thể giữ lại, chỉ cần sửa chữa sách sử một chút là có thể lấy lại thành Thập Nhị.”

“Cái này chẳng lẽ còn không thể sao?”

“Ngươi còn muốn nói cái gì?”

“Chẳng lẽ là thật sự muốn những tướng lĩnh này đi chịu chết thì ngươi mới nguyện ý?”

Giọng nói của Lý Thiện vang lên.

Đang đối thoại cùng Dương Khai.

Nghe được lời này, giọng nói của Dương Khai cũng từ từ đáp lại.

“Lão phu cũng không nói là tướng gia làm sai mà là việc này không thể trực tiếp quyết định. Lão phu cũng không đồng ý. Hơn nữa Thế tử điện hạ cũng không ở đây, chuyện này Dương mỗ không đồng ý.”

Dương Khai lên tiếng, ý của ông ấy rất đơn giản.

Ông ấy không đồng ý thì chuyện này không tính.

“Dương Khai.”

“Sao ngươi có thể hồ đồ như thế?”

“Còn nữa, Cố Cẩm Niên có đến hay không thì liên quan gì? Ngươi là Lễ bộ Thượng thư chẳng lẽ không có phán đoán của mình?”

“Lão phu lại hỏi ngươi một câu, điều kiện này có hài lòng hay không?”

Lý Thiện tiếp tục nói.

Nghe nói vậy, Dương Khai không khỏi thở dài.

“Điều kiện này thực sự có thể thực hiện nhưng cuối cùng quá nhanh.”

Nói thật, Dương Khai cũng hiểu rõ, điều kiện này thật sự không tệ nhưng chính là quá nhanh. Không cần thiết nhanh như vậy.

Nên thông báo cho tốt một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận