Đại Hạ Văn Thánh

Chương 749 Phóng tên! Bắn giết! Thế tử của Ninh Vương sao? Dù là Ninh Vương làm cũng giết không tha!(6)

“Đa tạ tiền bối.”

“Lại làm phiền tiền bối một lần nữa, thuận theo phương nam đi thẳng nhìn xem hai bên dọc đường có binh sĩ đào vong của Ninh Vương hay không.”

“Nếu có thì bất kể như thế nào cũng ngăn cản lại, đem toàn bộ bọn chúng đến đây.”

Cố Cẩm Niên thật sâu cảm kích. Đồng thời nhờ Tiền Vĩ giúp mình một chuyện.

“Được.”

Tiền Vĩ lúc này cũng không nói nhiều, trực tiếp một thân một mình tiến về phương Nam tìm kiếm.

Đứa nhỏ có thể trở về, những người dân này đều vô cùng kích động, thi nhau mang theo con cái quỳ gối trước mặt Cố Cẩm Niên.

Đối mặt với cảnh này, Cố Cẩm Niên để Lý Long chăm sóc tốt cho bọn họ.

Đồng thời ở tại chỗ yên lặng chờ tin tức.

Một canh giờ.

Hai canh giờ.

Hai canh giờ rưỡi.

Rốt cục thiết kỵ cũng trở về.

Mang theo một đội ngũ khác trở về.

Đội ngũ này nhân số không nhiều, ước chừng chỉ năm trăm người. Giờ khắc này sắc mặt ngưng trọng, bọn họ cưỡi trên chiến mã.

Đám người vây quanh một thiếu niên.

Thiếu niên này cưỡi một đầu ngựa huyết sắc chiến mã, tướng mạo anh tuấn, ước chừng mười bảy mười tám tuổi. Nhưng khuôn mặt trắng bệch có một loại cảm giác phóng túng quá độ.

Giờ khắc này, sắc mặt thiếu niên có chút khó coi. Hắn ta bị cưỡng chế áp tải đến.

Cái này khiến hắn ta khó chịu.

Cực độ khó chịu.

Tên này chính là đứa con nhỏ nhất của Ninh Vương, Băng Tâm Thế tử, Hoàng thất Đại Hạ, Lý Lãnh Tâm.

Lý Lãnh Tâm dùng ánh nhìn bất thiện nhìn chăm chú xung quanh.

Nội tâm của hắn ta cực độ khó chịu.

Hắn ta là ai?

Hắn ta là thổ Hoàng đế ở Tây Bắc, phụ thân hắn ta là trời ở Tây Bắc. Cho dù là Kỳ Lâm Vương cũng phải cấp cho phụ thân mình ba phần mặt mũi.

Mà ở bên trong Tây Bắc này mình muốn làm gì thì làm cái đó, lại không ngờ rằng một chuyện như vậy lại bị Cố Cẩm Niên bắt được.

Nhưng mà trong lòng hắn ta nắm chắc, biết uy danh của Cố Cẩm Niên nhưng đều là Thế tử. Đáy lòng hắn ta vẫn còn có ngạo khí.

“Cẩm Niên.”

“Đã lâu không gặp.”

“Ta là ca ca của ngươi, Lý Lãnh Tâm.”

“Đây là một chuyện hiểu lầm.”

“Ngươi và ta đều là người một nhà, không cần thiết phải như thế.”

Lý Lãnh Tâm đăng tràng.

Hắn ta thu liễm sự ngang ngược trong mắt nhưng trên mặt cũng không có sự ôn hòa gì mà bình tĩnh nhìn về phía Cố Cẩm Niên, tự xưng là ca ca của Cố Cẩm Niên.

Trên thực tế đúng là như thế.

Lý Lãnh Tâm là trực hệ Hoàng gia.

Cố Cẩm Niên chỉ tính là chi thứ mà thôi.

Hai người đều là Thế tử vậy nhất định phải theo huyết mạch mà phân chia. Cố Cẩm Niên không bằng Lý Lãnh Tâm.

Nhưng theo thực tế mà nói thì địa vị của Cố Cẩm Niên vẫn cao hơn Lý Lãnh Tâm một nửa.

“Xuống ngựa.”

Cố Cẩm Niên nhìn qua Lý Lãnh Tâm giọng nói lạnh lùng. Sau khi đối phương xuất hiện hắn vẫn chú ý.

Ánh mắt ngang ngược kia khiến cho lòng Cố Cẩm Niên sính ra cảm giác chán ghét to lớn.

Trên chiến mã.

Lý Lãnh Tâm nghe thấy Cố Cẩm Niên nói vậy, phẫn nộ trong lòng nháy mắt nồng đậm dày đặc.

Thân là thổ Hoàng đế Tây Bắc, ngoại trừ phụ thân và đại ca có thể răn dạy mình thì những người khác tính là gì?

Cố Cẩm Niên ngươi bất quá chỉ là ngoại thích. Mình là Hoàng tộc Lý thị, huyết mạch trực hệ chính thống, ngươi có tư cách gì để cho ta xuống ngựa?

“Cẩm Niên.”

“Có một số việc, người một nhà chúng ta hiệp thương là được.”

“Chuyện này ta đã biết, là thủ hạ của ta làm việc quá hung ác. Dạng này ta sẽ cho ngươi một công đạo.”

“Lại bồi thường cho bọn họ một vạn lượng bạch ngân. Ngươi cảm thấy thế nào?”

Lý Lãnh Tâm chính là điển hình của loại người Hoàng đế địa phương kia.

Chà đạp một người, giết một nữ tử vô tội rồi muốn dùng một vạn lượng bạch ngân đến giải quyết sao?

Mà thái độ nói nhìn như bình tĩnh vẫn tràn đầy một loại miệt thị.

Không phải miệt thị Cố Cẩm Niên.

Mà là miệt thị những người dân này.

Hắn ta cho rằng chuyện sống chết của những người dân này tính là cái gì?

Đã giết thì cũng đã giết.

Còn có thể thế nào?

Nói cho cùng cũng chỉ là một đám dân đen mà thôi.

Loại ánh mắt này, loại suy nghĩ này khiến cho sát ý trong tròng Cố Cẩm Niên càng thêm nồng đậm.

“Bản Thế tử nói lần cuối.”

“Xuống ngựa!”

Cố Cẩm Niên vô cùng lạnh lùng.

Đây là câu nói sau cùng của hắn.

Nghe nói như thế, sắc mặt Lý Lãnh Tâm rất khó coi.

Nhưng tự biết đuối lý một chút nên Lý Lãnh Tâm vẫn xuống ngựa.

“Đến đây.”

Cố Cẩm Niên nhìn Lý Lãnh Tâm để cho chính hắn ta đi đến.

“Cẩm Niên.”

“Ca ca đã rất cho ngươi mặt mũi.”

“Nơi này chung quy vẫn là biên cảnh Tây Bắc, phụ vương ta trấn thủ ở đây. Ngươi không cần thiết phải như thế.”

“Nói cho cùng đây là chuyện của nhà mình. Có thể tự mình hiệp thương. Một vạn lượng không đủ thì ca ca bồi năm vạn lượng được không?”

Hắn ta tiếp tục mở miệng, mà lại tài đại khí thô, đồng ý đáp ứng năm vạn lượng bạch ngân.

Nghe nói như thế.

Cố Cẩm Niên vẫn lạnh lùng như cũ nói.

“Đến đây.”

Giọng nói không thể nghi ngờ.

Lý Lãnh Tâm nuốt một ngụm nước bọt, không phải e ngại mà là đang đè lửa giận xuống.

Từ nhỏ đến lớn đã có ai dám nói chuyện với hắn ta như vậy.

Cố Cẩm Niên chỉ là một ngoại thích, có tư cách gì cùng mình đối thoại?

Còn dám dùng giọng điệu phân phó.

Nơi này vẫn là biên cảnh Tây Bắc, không phải vương triều Đại Hạ.

“Ta không đi qua, ngươi ép ta như thế nào?”

Lý Lãnh Tâm nói.

Hắn ta nhìn qua Cố Cẩm Niên, có chút không nhịn nổi nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận