Đại Hạ Văn Thánh

Chương 177 Buổi triều của Đại Hạ, Vĩnh Thịnh Đế nổi giận, âm mưu tái hiện, học tử phẫn nộ. 5

Thư viện Đại Hạ.

Theo loạt bước chân rầm rộ đinh tai nhức óc vang lên.

Mấy ngàn người đọc sách đã tụ tập đến đây.

Ánh mắt đầy lửa giận.

Trùng trùng điệp điệp xuất hiện tại thư viện Đại Hạ, ánh mắt sắc bén đến đáng sợ, ghét ác như kẻ thù.

"Cố Cẩm Niên ở đâu?"

"Ra đây."

Có giọng nói vang lên.

Ngay sau đó mấy ngàn người trăm miệng một lời, truyền khắp thư viện Đại Hạ, kinh động đến chim muông.

Rất nhanh, từng thân ảnh lần lượt xuất hiện, đây đều là học trò của thư viện Đại Hạ, bọn họ không biết chuyện gì xảy ra.

Nhưng khi nhìn thấy đám người này họ cũng thấy hơi hoảng.

Lúc này.

Bên trong Túc xá.

Trong phòng Cố Cẩm Niên, hai người đọc sách thở hồng hộc báo cho Cố Cẩm Niên biết chuyện.

Hai người là học trò của thư viện khác, mấy ngày trước đã đến thư viện Đại Hạ, học khóa của Cố Cẩm Niên, từ đó về sau khâm phục Cố Cẩm Niên không thôi, cho nên khi xảy ra chuyện này, họ đã chạy nhanh đến báo lại.

"Cẩm Niên huynh, ngươi mau chạy trốn từ con đường phía sau núi đi, đám người kia bị mê hoặc, đã điên hết rồi."

"Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt."

Hai người thuyết phục Cố Cẩm Niên tranh thủ thời gian chạy đi.

Mà trong phòng.

Cố Cẩm Niên cũng không tránh khỏi nhíu mày, không phải bởi vì tận mấy ngàn người đến đây nên nhíu mày, mà là rất hiếu kì về một chuyện.

Cữu Cữu tại sao phải công khai thừa nhận sách lược là hắn dâng lên nhỉ?

Kỳ thật chuyện này cũng không cần thiết nói ra mà.

Người khác nói cữu cữu muốn giết thương, nhưng hắn biết nội tình thật sự

Do đó cữu cữu hắn hoàn toàn không cần nói ra nhiều tin tức như vậy.

Như bây giờ mà xem, vô duyên vô cớ bị người dắt tiết tấu.

Bất quá trong lòng Cố Cẩm Niên minh bạch rõ ràng.

Cữu cữu làm vậy khẳng định là có đạo lý của người, chỉ là có chút sự tình mình không biết mà thôi.

"Bên ngoài có bao nhiêu người?"

Cố Cẩm Niên hỏi.

"Không rõ, nhưng khẳng định ít nhất cũng hai, ba ngàn người."

"Không tập trung được nhiều người thì bọn hắn cũng không dám tìm đến Cố huynh ngài gây phiền phức đâu."

Đối phương trả lời.

Nếu chỉ có một hai người, ai dám đi tìm cháu của quốc công gây hấn?

Nhưng hai, ba ngàn người thì khác, nhiều người sức lớn, pháp không trách chúng*, vả lại cũng không phải họ chạy tới để giết Cố Cẩm Niên.

*pháp không trách chúng: pháp luật không đổ lỗi cho quần chúng, khi một hành vi có tính phổ biến nhất định, thì hành vi đó có yếu tố phi lý, pháp luật cũng khó trừng phạt hành vi đó.

Chẳng qua họ cảm thấy vượt trội hơn về mặt đạo đức, nên mạnh mẽ lên án Cố Cẩm Niên một trận, phát tiết sự bất mãn trong lòng, thuận tiện nâng cao giá trị con người và địa vị của mình lên.

Sau này gặp người khác thì hỏi một câu, cháu của Trấn Quốc Công ấy, ngươi có biết hắn không?

Ta mắng hắn, hắn cũng không dám cãi lại.

"Được."

"Đa tạ hai vị huynh đài, ân tình này, bản thế tử khắc ghi trong lòng."

Cố Cẩm Niên nhẹ gật đầu.

Nói lời cảm tạ với hai người.

Cũng ngay lúc này, bốn bóng người xuất hiện ở ngoài cửa.

Là Vương Phú Quý, Từ Trường Ca, Hứa Nhai, Triệu Tư Thanh, Thượng Quan Bạch Ngọc.

"Cố huynh, đã xảy ra chuyện gì? Làm sao đột nhiên trở thành thế này vậy?"

Vương Phú Quý sắc mặt khó coi, hỏi thăm Cố Cẩm Niên.

"Bên ngoài chí ít có ba, bốn ngàn người, không biết xảy ra chuyện gì, có điều Cố huynh, ta đã nhờ sư huynh ta ngự kiếm mang ngươi rời đi, mặc kệ thế nào, đi trước thì tốt hơn, đám người này đều là người tới không tốt nha."

Hứa Nhai nói, hắn cũng hi vọng Cố Cẩm Niên mau chóng rời đi, thậm chí đã nghĩ đến cách trốn như thế nào.

"Đúng vậy đúng vậy, Cẩm Niên ca, ngươi đi theo sư huynh ta trước đi, bọn Giác Minh đã đi tìm viện trưởng rồi."

Triệu Tư Thanh cũng nói theo, không hi vọng Cố Cẩm Niên gặp phải phiền toái gì.

Chỉ là, Cố Cẩm Niên lắc đầu, thần sắc bình tĩnh nói.

"Ta không thẹn với lương tâm, vì sao phải chạy?"

"Nếu rời đi, chẳng phải chứng tỏ bản thế tử có tật giật mình?"

"Hơn nữa, ngược lại ta muốn xem xem, rốt cuộc là ai muốn tìm ta gây phiền toái."

Cố Cẩm Niên không hề sợ hãi.

Thậm chí bước thẳng ra khỏi phòng, hướng về phía bên ngoài mà đi.

Mấy người trầm mặc.

Đại đa số không khuyên nữa, duy chỉ có Vương Phú Quý một mực thuyết phục, dù sao người bên ngoài khí thế hùng hổ, hắn thật sợ Cố Cẩm Niên xảy ra sự cố.

Làm sao cũng không ngăn nổi Cố Cẩm Niên.

Một đường cùng đi tới bên ngoài thư viện Đại Hạ.

Quả nhiên.

Mấy ngàn người tụ tập lại, mỗi người đều có vẻ mặt phẫn nộ, học sinh của thư viện đang vây quanh xem kịch.

Đồng thời rất nhiều oán khí cũng tràn vào trong cơ thể Cẩm Niên.

Đây hoàn toàn là niềm vui ngoài ý muốn nha.

Về phần cách đó không xa.

Tô Hoài Ngọc và Giang Diệp Chu lại đứng ngăn ở trước mặt đám người.

Tô Hoài Ngọc trầm mặc không nói.

Còn Giang Diệp Chu thì cười khổ không thôi, giải thích gì đó với đám người.

"Chư vị nhất định đã hiểu lầm."

"Cố huynh sao có thể cấu kết cùng thương nhân Giang Ninh phủ được."

“Nhất định đã có người giở trò trong bóng tối, chư vị đừng nên như vậy."

Giang Diệp Chu lên tiếng, vì Cố Cẩm Niên mà giải thích.

Chỉ là, không có một ai chịu nghe lọt những lời này.

Trái lại âm thanh chửi rủa càng nhiều hơn.

"Ngươi là ai? Sao lại ở đây giải thích giúp Cố Cẩm Niên? Để hắn tự đến đi."

"Không sai, để Cố Cẩm Niên tự giải thích."

"Mắc mớ gì tới ngươi? Chúng ta là tìm Cố Cẩm Niên, không phải tìm ngươi."

"Hắn vẫn một mực không chịu xuất hiện là có ý gì? Có tật giật mình à?"

"Người này là Giang Diệp Chu, con trai Dạ Y Hầu, cũng là quyền quý, chẳng trách lại bênh vực Cố Cẩm Niên, nguyên lai cá mè một lứa."

"Thì ra là thế, cút đi."

"Quan lại bao che cho nhau, quyền quý cấu kết với nhau, thư viện Đại Hạ vì các ngươi nên mới biến thành bất kham như thế này đây."

Nhiều giọng nói khác nhau vang lên, có người nhận ra Giang Diệp Chu, lập tức bắt đầu bật ra đủ kiểu chửi rủa nhục nhã Giang Diệp Chu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận