Đại Hạ Văn Thánh

1617 Lấy được thần dược, tấn tứ trọng, năm tộc xuất thế, vô tận đồ sát, Luyện Ngục nhân gian (6)

Mà tình huống chiến đấu ở biên cảnh cũng chiếu rọi ở bên trong hoàng cung Đại Hạ.

Bách quan nhìn xem một màn này, từng người trừng mắt muốn nứt.

Phía trên Long ỷ, ánh mắt Vĩnh Thịnh Đại Đế càng thêm băng lãnh.

"Hải tộc."

"Thật coi là vương triều Đại Hạ ta, không có thực lực chống cự sao?" Giờ khắc này, giọng nói của Vĩnh Thịnh Đại Đế vang lên. Ông ấy gầm thét, cách xa nhau mấy vạn dặm, nhưng tiếng của ông ấy vẫn có thể truyền đến biên cảnh.

Ông ấy là đế vương Đại Hạ, có được ấn ký đế vương, cũng không phải là đế vương bình thường.

Ở trong biên cảnh.

Giọng nói của Vĩnh Thịnh Đại Đế như Thiên Lôi cuồn cuộn.

Mang theo chất vấn cũng mang theo tức giận.

"Một bầy kiến hôi."

"Cũng dám kiến tạo vương triều ư?"

"Mấy trăm năm thay đổi thế lực, cũng có mặt mũi mà tự xưng vương triều sao?"

"Bắt đầu so sánh, vương triều chân chính là ở Hải tộc."

"Còn nữa, đồ sát các ngươi là vinh hạnh của các ngươi, chết ở trong tay Hải tộc chí ít cho các ngươi một phần thống khoái."

Giọng nói của tên thị vệ vang lên.

Hắn ta cao cao tại thượng, cho đáp lại, từ đáy lòng xem thường đám người này, hoàn toàn xem thường.

Chỉ là bên trong Long liễn, Tam Thái tử Bắc Hải há to miệng, không biết nói cái gì.

Giọng nói của thị vệ ngân giáp lại lần nữa vang lên.

Hắn ta đứng ở giữa hư không chắp tay, ánh mắt của hắn ta vượt qua mấy vạn dặm, nhìn thẳng vào Vĩnh Thịnh Đại Đế ở trong hoàng cung.

"Hiện tại, cho các ngươi một cơ hội."

"Bắc Hải Long cung, muốn tiếp nhận toàn bộ địa bàn Đại Hạ, Đông Hoang cảnh thuộc về Hải tộc ta, cúi đầu xưng thần, là lựa chọn tốt nhất cũng là cuối cùng của các ngươi."

"Thái tử nói, vẫn để ngươi trở thành thủ lĩnh của đám kiến cỏ như cũ nhưng không cho phép ngươi xưng đế."

"Hiện tại, lập tức, cho câu trả lời. Không nên suy nghĩ nhiều, cũng không cần ôm bất kỳ hi vọng gì."

"Đây không phải đang cùng ngươi thương lượng, mà là thông tri. Ngươi có thể phản kháng nhưng kết quả của việc phản kháng đó là một con đường chết."

"Tính mạng của tất cả mọi người ở Đại Hạ đều phụ thuộc vào thái độ của ngươi."

Hắn ta cao cao tại thượng, ngôn ngữ ở trong cũng không phải thuyết phục, mà là thông tri, chuẩn xác mà nói là một loại mệnh lệnh.

Giờ khắc này.

Bên trong hoàng cung Đại Hạ.

Sắc mặt của Vĩnh Thịnh Đại Đế khó coi đến cực hạn. Ông ấy biết rõ năm tộc Thượng Cổ nếu khôi phục, tất nhiên sẽ dùng tư thái tuyệt đối bá chủ đăng tràng, nhưng đến bây giờ ông ấy không có nghĩ đến, Hải tộc lại phách lối như thế.

Mà cùng ngày xuất thế đã trực tiếp đem manh mối khóa chặt ở trong vương triều Đại Hạ.

Còn bá đạo như vậy, một chút hiệp thương hoặc là cơ hội quanh co đều không nói.

Đương nhiên, chủ yếu vẫn là bởi vì phẫn nộ, bình thường mà nói thì hành động của Hải tộc không có bất kỳ sai trái gì.

Bọn họ là bá chủ ngày xưa nhưng vì các loại nguyên nhân, mới có thể biến mất một đoạn thời gian.

Cho đến hôm nay, bọn họ một lần nữa đăng tràng, tất nhiên muốn đoạt lại tất cả mọi thứ thuộc về bọn họ. Còn người đời sau, ở trong mắt bọn họ toàn bộ đều là một đám tu hú chiếm tổ chim khách, sâu kiến mà thôi.

Nếu như một tên Vương gia, xây Vương phủ xa hoa vô , sau khi trở về nhìn thấy một đám ăn mày chiếm đoạt Vương phủ của mình thì tên Vương gia này sẽ từ từ hiệp thương sao?

Thái độ của Hải tộc không có vấn đề quá lớn, vấn đề duy nhất chính là bọn họ quá mức trực tiếp.

"Vậy liền nhìn xem, các ngươi có phải là toàn bộ xuất thế."

Giờ khắc này, Vĩnh Thịnh Đại Đế không nhiều lời, ông ấy ngưng tụ ấn ký đế vương, điều động dân ý Đại Hạ.

Trong chốc lát toàn bộ bầu trời Đại Hạ, mây đen cuồn cuộn, sấm vang chớp giật, lộ ra vẻ phá lệ đáng sợ.

Thiên uy giáng lâm.

Bên trong biên cảnh, chúng tướng sĩ Hải tộc ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong lúc nhất thời, trong lòng bọn họ đối với thiên uy này có chút sợ hãi.

"Rống!"

Chỉ là trong chốc lát, Tam Thái tử Bắc Hải nổi giận gầm lên một tiếng, long ngâm đánh tan thiên uy đáng sợ này, khí tức cường đại bộc phát. Một hư ảnh Chân Long vạn trượng, xuất hiện ở phía trên bầu trời, bộc phát ra mấy trăm vạn đạo lôi đình, hướng thẳng đến cảnh nội Đại Hạ chém giết.

Phanh phanh phanh phanh!

Khắp nơi sơn cốc, bình nguyên, thậm chí một chút thành trì đều bị ảnh hưởng, đại địa chấn chiến, lôi đình vạn quân, mấy chục toà cổ thành, nháy mắt hóa thành phế tích, bị lôi đình tẩy lễ, tử thương vô số, vô cùng thê thảm.

"Sâu kiến."

"Cũng dám kêu gào sao?"

Giọng nói của Tam Thái tử Bắc Hải vang lên.

Băng lãnh.

Vô tình.

Hắn ta không hề phẫn nộ, chỉ là một loại khinh miệt. Hắn ta khinh miệt những người này, cho rằng Hải tộc ra mặt, những người này không cúi đầu xưng thần, không quỳ trên mặt đất nhận sai. Ngược lại còn dám xuất thủ, điều này khiến hắn ta cực kỳ chán ghét.

Hắn ta thấy sau khi Hải tộc giáng lâm, thế nhân nên đem bọn họ xem như Thần linh mà cung phụng.

Còn ở đây ồn ào? Thật sự không sợ chết sao? Rầm rầm rầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận