Đại Hạ Văn Thánh

Chương 631 Lạc Hà và cô vụ cùng bay. Thu thủy chung Trường Thiên một màu! Bài văn biền ngẫu Thiên cổ đầu tiên!

Ca cơ vừa đến, tấu nhạc vang lên, bên trong đại điện nháy mắt náo nhiệt hẳn lên.

Cố Cẩm Niên lộ ra vẻ bình tĩnh. Nhưng mà hai bên trái phải là Diêm Công và Mạnh học sĩ thì tiến lại. Đầu tiên là mời riêng phần mình một chén, sau đó thấp giọng nói.

“Thế tử điện hạ, thật ra tuy có người nhằm vào nhưng dù sao cũng là khách ở trên yến này, không cần thiết phải hung ác như thế. Lão phu biết con người bên trong của thế tử điện hạ nhưng hành vi như vậy sẽ khiến cho một số người không hiểu rõ sẽ sinh ra ác cảm.”

“Đúng vậy, có vài người thật ra cũng không có ác cảm đối với Thế tử điện hạ nhưng chuyện vừa rồi sẽ khiến bọn họ thấy phản cảm. Hành động hôm nay của Thế tử điện hạ, chỉ sợ sau yến hội này sẽ lan truyền khắp thiên hạ.”

Diêm Công cùng Mạnh học sĩ ở hai bên đều thấp giọng nói, khuyên bảo Cố Cẩm Niên một chút.

“Diêm Công, Mạnh học sĩ, đây là Nho nghĩa của ta. Cố mỗ không thích bốn chữ ‘thanh giả tự thanh’. Xin Diêm Công thứ lỗi.”

Cố Cẩm Niên hiểu rõ ý tứ của hai người. Hắn cũng biết hai người là muốn tốt cho mình.

Những học sĩ lớn tuổi này thật ra chính mình đã từng chịu thua thiệt như vậy cho nên mới sợ mình cũng gặp phiền phức như thế.

Có đôi khi đối mặt với ngôn ngữ thô thiển, biện pháp duy nhất đúng là ‘thanh giả tự thanh’, dùng thời gian để trả lời. Dù ngươi có mọc đầy miệng trên thân thì cũng không thể nói lại đống người này.

Mà cái gọi là ‘thanh giả tự thanh’ thật ra rất khó. Bởi vì trong quá trình làm sáng tỏ nếu ngươi lại làm một số chuyện sai lầm vậy thì không có cách nào, ngươi hoàn toàn không thể rửa sạch oan khuất.

Nếu như ngươi không làm sai, lại qua thêm mười năm, hai mươi năm nữa có người lấy ra chứng cứ xác thực. Bình thường mà nói chính là lương tâm bọn họ phát hiện ra sau đó đứng ra xin lỗi vậy là sạch sẽ.

Nhưng khả năng này không lớn. Dù sao người có lương tâm rất ít. Mà cho dù có lương tâm thì vượt qua hai, ba mươi năm gian nan đến mức nào?

Lịch sử nói chung, những người bị vu hãm đều dùng loại phương thức này để giải quyết vấn đề. Nhưng sau khi tự vẫn thì phần lớn số người bùng nổ. Lập tức bắt đầu hướng về một người trút giận. Bọn họ không cho rằng mình sai mà sai là kẻ phạm tội.

Không ai cảm thấy mình là kẻ phạm tội.

Cho nên Cố Cẩm Niên đã nghĩ thông suốt.

Về sau ai còn dám trêu chọc mình, ở chỗ xa mình không nói được thì thôi. Nếu ở trước mặt mình mà đến thì Cố Cẩm Niên sẽ không khách khí.

Không đánh một trận thật sự thấy có lỗi với những năm nay tập Võ đạo.

“Aiz.”

“Được rồi. Nói tóm lại, sau này Thế tử điện hạ làm việc vẫn phải suy nghĩ cho kỹ, không sẽ nhận lấy thiệt thòi.”

Hai người cũng không biết nên nói cái gì. Nhưng mà nên khuyên cũng đã khuyên, Cố Cẩm Niên không nghe là chuyện của hắn.

“Đa tạ hai vị.”

Cố Cẩm Niên gật nhẹ đầu.

Mà vào lúc này, bên ngoài cũng mưa nhỏ dần. Sau khi ca cơ biểu diễn kết thúc, mưa cũng dừng lại, tân khách cả sảnh đường vỗ tay giống nhau. Ngay sau đó Dự Vương nâng chén nhìn qua mọi người nói.

“Hôm nay là ngày ta kiến thiết tân lâu này, chư vị không ngại ngàn dặm xa xôi mà đến quả thật là vinh hạnh của Bản Vương. Bản Vương kính chư vị một chén.”

Dự Vương mở miệng, cầm chén rượu lên nói như thế.

Lập tức mọi người cùng nhau nâng chén lên, chạm cốc lẫn nhau.

Một chén rượu uống xong.

Giọng nói của Dự Vương lại lần nữa vang lên.

“Lần này, triều đình đang tuyên chiến cùng Hung Nô. Bản Vương cũng có lòng muốn xuất chinh nhưng nay tuổi tác đã cao. Chư vị, lại nâng chén, kính tướng lĩnh Đại Hạ một chén, chờ bọn họ khải hoàn trở về.”

Dự Vương nhắc đến chuyện chiến loạn ở biên cảnh.

Lão gia tử đã đi đến biên cảnh. Tính cả thời gian hiện tại cũng nên tọa trấn ở biên cảnh rồi.

Chỉ là trước mắt chuyện có khai chiến hay không, nhất định còn phải chờ Lễ bộ câu thông. Vương triều Phù La và vương triều Đại Kim ngay lúc đó can thiệp. Hai vương triều đều hi vọng biến chiến tranh thành tơ lụa.

Bọn họ tham gia dẫn đến chiến tranh không có đánh nhau. Đây là có lợi cho vương triều Đại Hạ, dù sao vương triều Đại Hạ cần thời gian chuẩn bị chiến tranh.

Chẳng may đánh nhau thật thì những chuyện như vận chuyển lương thảo cũng cực kỳ phiền phức. Cho nên thừa dịp trước mắt ba vương triều lớn và Lễ bộ giao thiệp với Hung Nô thì vương triều Đại Hạ cũng chuẩn bị chiến đấu.

Cho nên chiến tranh còn chưa bắt đầu.

Ước chừng cũng phải khoảng hai, ba tháng mới có thể chân chính tuyên chiến.

Nhưng lời của Dự Vương khiến mọi người cũng không thể không nâng chén.

Sau khi chén rượu thứ hai vào bụng.

Dự Vương càng thêm vui vẻ, thị nữ lại rót thêm một chén. Dự Vương tiếp tục nói.

“Chén rượu thứ ba này, Bản Vương hi vọng chư vị kính người cháu ngoại này của Bản Vương, Cố Cẩm Niên một chén.”

“Những ngày này Bản Vương cũng có nghe thấy, liên quan đến chuyện người cháu ngoại này của ta có một vài lời nói không Hợp lẽ thường. Việc này Bản Vương cũng không rõ cho lắm nhưng Bản Vương biết được, đứa nhỏ Cẩm Niên này lúc nhỏ có chút hồ nháo.”

“Nhưng hôm nay cũng đã trưởng thành, vì bách tính giải oan, lại vì quốc gia mở mày mở mặt, càng là thiên kiêu Nho đạo. Mỗi một chuyện đã làm, Bản Vương đều đã nghe qua cho nên chén rượu này còn xin chư vị kính hắn một chén. Về phần một chút ân oán kia, Bản Vương tin tưởng chư vị đều là người có danh vọng, có thân phận nên sẽ không cùng đứa cháu ngoại này của Bản Vương tính toán chi li đúng không?”

Dự Vương đột nhiên nhắc đến Cố Cẩm Niên. Hơn nữa còn vì Cố Cẩm Niên mà chủ động nói chuyện.

Không chỉ khiến mọi người tò mò mà ngay cả Cố Cẩm Niên cũng có chút tò mò.

Dự Vương này cùng Khổng gia có quan hệ không tệ nhưng ở thời điểm này công nhiên ủng hộ Cố Cẩm Niên, muốn giúp Cố Cẩm Niên hóa giải một chút ân oán, thật sự có chút không tầm thường.

Chỉ là mọi người vẫn phải cho Dự Vương mặt mũi, phần lớn người ở đây đều nâng chén. Diêm Công và Mạnh học sĩ càng cười ha ha.

“Dự Vương điện hạ nói có lý. Những thứ khác không nói nhưng đời này Thế tử điện hạ vì dân giải oan, lão phu cũng như sấm bên tai. Còn vì vương triều Đại Hạ Lập Ngôn càng làm cho người đọc sách bọn ta cảm khái không thôi.”

“Phía ngoài có một số lời đồn chung quy là vì một vài người ghen ghét. Đến đến đến, lão phu là người đầu tiên kính Thế tử điện hạ.”

Diêm Công nâng chén. Ông ấy cũng coi là người tai to mặt lớn, chủ động đáp lời, còn tán dương Cố Cẩm Niên không ít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận