Đại Hạ Văn Thánh

1194 Lấy kinh văn Thánh nhân Thiên mệnh! Nguyện người đọc sách Đại Hạ ta, người người như rồng!(9)

Biên cảnh Đông Hoang.

Hoàng đế Kiến Đức nhìn thấy một màn này, vẻ mặt cũng lập tức âm trầm.

"Phủ Đại Đạo!"

"Các ngươi dám hại ta!"

Hoàng đế Kiến Đức rống lên giận dữ, ông ta hận Tứ thúc của mình, hận Vĩnh Thịnh Đại Đế, thời thời khắc khắc muốn quay về Đại Hạ.

Thiên tai Đại Hạ này có liên quan đến ông ta, nhưng khi nhìn thấy viên đá lửa trên trời, ông ta hoàn toàn biến sắc.

Đá lửa kinh khủng như vậy, không một lực lượng nào có thể ngăn cản.

Vương triều Đại Hạ tất nhiên vì vậy mà phải trả một cái giá không thể kể xiết, mà ông ta, Hoàng đế tiền triều cũng hoàn toàn không có ý nghĩa gì.

Trở về thì có thể thế nào?

Một nửa quốc thổ Đại Hạ đã biến thành phế tích, một nửa còn lại, cũng không khá hơn là bao.

Đây là một mớ hỗn độn.

Không đến mười năm thậm chí hai mươi năm, vương triều Đại Hạ chắc chắn sẽ hoàn toàn trở thành một mảnh hoang vu.

Ai đến cũng vô dụng.

Nếu biết là như vậy, ông ta nhất định sẽ không hợp tác cùng phủ Đại Đạo.

Lúc này, ông ta ý thức được bản thân bị lừa vào một kế hoạch lớn.

Kế hoạch lớn đáng sợ.

Thái Huyền Tiên tông.

Dù là Thượng Thanh chân nhân, trong lúc này đây cũng đã trợn tròn mắt.

"Cho dù lấy ra thánh kinh Nho đạo, cũng không được rồi."

Đại Nho của vương triều Đại Kim lên tiếng, ông ta nhìn qua đá lửa, nói như thế.

"A Di Đà Phật."

"Sau khi tai họa này qua đi, Phật môn sẽ tiến vào Đại Hạ, siêu độ cho vạn vạn vong hồn."

Cao tăng Phật môn chắp tay trước ngực, vô cùng thương xót.

"Kẻ địch của Hội Đồng Minh ít đi một người."

Bình Vân đạo nhân nói, mặc dù lời này khó nghe, nhưng sự thật là như thế.

Mà lúc này.

Bên trong vương triều Đại Hạ, sự hoảng sợ lan ra vô cùng vô tận, tiếng khóc của dân chúng, tuyệt vọng kêu gào, khủng hoảng lan tràn ra chỉ trong nháy mắt.

Đồng thời vô số thế lực bằng tốc độ nhanh nhất đã tiến đến phía biên cảnh Đông Hoang.

Người có năng lực đều không muốn chết ở đây.

Mọi thứ trông thật giống như đùa.

Vương triều Đại Hạ, một trong ba đại vương triều Đông Hoang, thế mà không phải chết bởi nội loạn, cũng không phải chết bởi ngoại hoạn, mà lại chết bởi một viên đá lửa thiên ngoại.

Cái này rất giống như trò đùa.

Nhưng đây chính là Thiên mệnh, trời xanh bắt ngươi chết, ngươi nhất định phải chết.

Ai tới cũng vô dụng.

Trong kinh đô.

Yên tĩnh như chết.

Bách quan trầm mặc.

Dưới loại tình huống này, đa số mọi người đều là đại não tê liệt, không biết nói gì, cũng không biết phải nói gì.

Chỉ có thể đứng ở chỗ này, lặng lẽ chờ đợi tử vong.

Còn về những người đọc sách kia, ai nấy cũng không tụng niệm kinh văn Thánh nhân nữa.

Bọn họ muốn trốn.

Nhưng cảm nhận được đá lửa đáng sợ này, bọn họ chạy không thoát.

Chờ đợi bọn họ.

Chỉ có tuyệt vọng.

Sự tuyệt vọng bao phủ toàn bộ vương triều Đại Hạ.

Rất nhiều người đều không nghĩ tới kết cục sẽ là như vậy.

Hoảng hốt.

Kinh ngạc.

Không thể tin nổi.

Cho dù là một vài người mang ý đồ xấu, cũng không nghĩ đến, sẽ là kết cục này.

Thậm chí mấy người Hung Nô Vương cũng không nghĩ đến, viên đá lửa thứ mười bảy sẽ kinh khủng đến vậy.

Nhưng, trong lúc những người ở đây vô cùng tuyệt vọng.

Mấy giọng nói bỗng nhiên vang lên.

"Lý Nhược Du, quận Lạc Vân Đại Hạ, đưa tới bảo vật truyền đời, kinh văn Thánh nhân định tai, nguyện vì bệ hạ cống hiến sức lực, cứu chúng sinh Đại Hạ."

"Lục Thành Ngôn, quận Trường Khâu Đại Hạ, mang theo kinh văn Thánh nhân cứu nạn, nguyện, cống hiến sức lực cho bệ hạ, cứu chúng sinh Đại Hạ."

Hai giọng nói thình lình vang lên, hấp dẫn vô số ánh mắt.

Chỉ thấy, phía trên bầu trời, ở hai phương hướng nam bắc, hai bóng người, một người cưỡi Bạch Hạc, phong thần tuấn lãng*, tay cầm một cuốn kinh văn Thánh nhân.

*Phong thần tuấn lãng 丰神俊朗: Có thần thái, tràn đầy năng lượng và đẹp trai sáng sủa.

Một người ngồi trên Thanh Loan, cầm một bản kinh văn Thánh nhân, xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.

"Kinh văn định tai cứu nạn?"

"Là kinh văn Thánh nhân đệ thất cảnh, hay là kinh văn Thánh nhân đệ bát cảnh?"

"Có kinh văn Thánh nhân sao?"

"Nếu có kinh văn Thánh nhân, phối hợp với Thánh khí, xem ra thật sự có cơ hội ngăn cản kiếp nạn này."

"Lý Nhược Du? Lục Thành Ngôn?"

"Ôi, còn trẻ như vậy, thế mà đã đến cảnh Đại Nho rồi sao?"

Thư viện Đại Hạ, các vị Đại Nho nhìn qua hai người, bọn họ đầu tiên là khiếp sợ, hai bản kinh văn Thánh nhân cũng không phải thứ bình thường, phối hợp với hai Thánh khí, thêm vào đó Khổng phủ cũng nhất định có kinh văn Thánh nhân.

Ba Thánh khí, thêm ba kinh văn Thánh nhân, phối hợp thêm quốc vận Đại Hạ, lại phối hợp với hạo nhiên chính khí của người đọc sách Đại Hạ, có lẽ thật sự có một chút hi vọng sống sót.

Lúc này, hai người đã tới thư viện Đại Hạ, bọn họ phong thần tuấn lãng, trông dáng vẻ đều tầm hai mươi tuổi, người này còn xuất sắc hơn người kia, bất kể là khí chất hay là tướng mạo.

Nhất là tuổi của hai người vẫn còn trẻ mà đã là Đại Nho, làm sao không khiến bọn họ kinh ngạc rung động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận