Đại Hạ Văn Thánh

1499 Bệ hạ, bà mẹ nó tính toán của ngài, lão thần ở nước Hung Nô cũng nghe được!(8)

Ông ấy thiết kế nhiều thứ như vậy, chính là vì đạt được Trấn Quốc Công ủng hộ.



Còn cố ý cho Trấn Quốc Công chức vụ đại tướng quân chinh Hung. Nói khó nghe thì mặt mũi đều cho rồi chỉ nhìn Trấn Quốc Công trả lời thế nào thôi.



Mà vào giờ khắc này.



Trấn Quốc Công lại sững sờ tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.



Khá lắm.



Mẹ nó, cho mình một cái danh xưng đại tướng quân chinh hung để cho mình trấn thủ kinh đô Đại Hạ ư?



Chức này gọi là đại tướng quân chinh Hung cái gì chứ? Đây con mẹ nó không phải là quan hậu cần sao?



"Bệ hạ."



"Lão thần không đồng ý."



"Ngài là thân thể vạn kim, ngự giá thân chinh sao được?"



"Công việc bẩn thỉu mệt nhọc này cứ để lão thần tới làm."



Trong chốc lát, Trấn Quốc Công đứng dậy, trực tiếp cự tuyệt, nhưng mà ông ấy vẫn nói tương đối uyển chuyển.



Nhưng nghe xong lời này, Vĩnh Thịnh Đại Đế lại khoát tay áo nói.



"Không."



"Cẩm Niên thành Thánh, cảm xúc đến trẫm. Cẩm Niên vì vương triều Đại Hạ làm nhiều chuyện như vậy, trẫm thân là đế vương, nếu không thể vì dân chúng Đại Hạ chinh chiến, trẫm thẹn với liệt tổ liệt tông."



"Chuyện này, tâm ý trẫm đã quyết, trẫm cũng biết, chư vị ái khanh lo lắng trẫm."



"Nhưng trẫm nhất định sẽ không cô phụ con dân Đại Hạ."



"Lần này chinh chiến, trẫm nhất định sẽ ngựa đạp Vương đình, để cờ xí Đại Hạ cắm trên nước Hung Nô."



Lời lẽ của Vĩnh Thịnh Đại Đế khẳng khái.



Mà thái độ lại kiên quyết.



Thấy cảnh này.



Tất cả mọi người hoàn toàn hiểu rõ, chỉ sợ bàn cờ này Vĩnh Thịnh Đại Đế đã sớm sắp đặt, chỉ đợi đến hôm nay thu lưới.



"Không thể."



"Xin bệ hạ nghĩ lại."



"Ngự giá thân chinh, quá nguy hiểm."



Trấn Quốc Công tiếp tục lên tiếng.



Còn chưa đồng ý.



Đồng thời, ông ấy đưa mắt nhìn về phía đám văn thần này.



Cảm nhận được ánh mắt của Trấn Quốc Công, các văn thần cũng ý thức được cái gì. Bấy giờ từng người đứng ra nói.



"Bệ hạ, ngự giá thân chinh, không thể được."



"Xin bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra."



"Đúng vậy, xin bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra."



Trong chốc lát, bách quan cùng nhau lên tiếng, khuyên can Vĩnh Thịnh Đại Đế từ bỏ suy nghĩ nguy hiểm này.



Thấy cảnh đó.



Vĩnh Thịnh Đại Đế không khỏi cau mày.



"Trấn Quốc Công."



"Trẫm không phải đã an bài ngươi làm đại tướng quân chinh Hung sao? Ngươi vì sao không đồng ý để trẫm ngự giá thân chinh?"



Vĩnh Thịnh Đại Đế có chút nhíu mày hỏi.



Không nhắc đến cái chức đại tướng quân chinh Hung, Trấn Quốc Công còn thấy không sao. Vừa nhắc tới, Trấn Quốc Công trực tiếp lên tiếng, có chút không cao hứng rồi.



"Bệ hạ, thân thể vạn kim quyết không thể ngự giá thân chinh."



"Chinh chiến Hung Nô, để lão thần xử lý là đủ."



Trấn Quốc Công đè ép lửa giận nói.



Mẹ nó, để mình làm hậu cần? Có chết ông ấy cũng không nguyện ý.



Nghe nói như thế, Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng có chút khó chịu.



Mẹ nó, an bài cho ngươi chức đại tướng quân chinh Hung, ngươi còn thấy chưa đủ sao? Muốn tham như thế nào nữa?



Tốt.



Tốt.



Trách trẫm mắt bị mù, đã nhìn lầm người, không nghĩ tới Trấn Quốc Công ngươi lại ái mộ hư vinh như thế.



"Vậy nếu như trẫm không đồng ý thì sao?"



Vĩnh Thịnh Đại Đế lên tiếng, có chút nổi giận nói.



Thốt ra lời này, Trấn Quốc Công trực tiếp xù lông rồi.



"Vậy thì đều đừng đánh."



“Dù sao lão thần chết cũng sẽ không đồng ý bệ hạ ngự giá thân chinh."



Trấn Quốc Công tính tình cũng lên tới.



Ta xuất chinh không được, thế thì đều đừng xuất chinh. Dù sao không đánh trận cũng là chuyện tốt, quốc gia nghỉ ngơi lấy lại sức, dân chúng còn có thể an cư lạc nghiệp.



"Hít."



"Trấn Quốc Công, ngươi lớn mật."



"Trẫm không nghĩ tới, ngươi tuổi rất cao, lại còn ái mộ hư vinh như thế. Lần xuất chinh này nước Hung Nô là vì báo thù rửa hận, ngươi coi nó là cái gì? Xem như cơ hội ngươi dương danh lập công bất hủ sao?"



Vĩnh Thịnh Đại Đế lên tiếng, tức giận đến bộ ngực phập phồng rất lớn.



Khá lắm, đều đừng đánh? Có thể nói chuyện với Hoàng đế như thế sao?



Muốn tạo phản đúng hay không?



"Dù sao lão thần mặc kệ."



"Lão thần không đánh được thì cũng đừng nghĩ đánh."



Cố lão gia tử là ai ? Võ tướng đứng đầu.



Đại Hạ trứ danh Cố tử lưu manh. Ông ấy vừa nói xong, trực tiếp ngồi dưới đất, cũng không quản mọi việc.



Đều đừng đánh.



Bày nát.



Ai, ta liền bày nát.



"Hít! Tốt cho một cái Trấn Quốc Công."



"Ngươi quá làm cho trẫm thất vọng rồi."



"Nhìn một chút điệt nhi của trẫm, lại nhìn ngươi một cái. Cố gia các ngươi trừ điệt nhi của trẫm ra thì tất cả đều là đức hạnh này sao?"



"Trẫm, còn nhất định phải ngự giá thân chinh, ngươi có thể làm gì trẫm?"



"Ngươi không thể dám trói buộc trẫm chứ?"



Vĩnh Thịnh Đại Đế tính tình cũng lên tới.



Phải đánh, phải đánh, tức chết ngươi, tức chết ngươi.



Nghe xong lời này, Trấn Quốc Công đứng lên.



"Bệ hạ, thần không đảo ngược quân."



"Bệ hạ thật sự muốn đánh, thần ngăn không được nhưng thần lập tức đi tìm tôn nhi Cẩm Niên của mình, để nó viết một thiên văn chương, chủ trương ngưng chiến."



"Bệ hạ cũng đừng quên. Tôn nhi của thần là Thánh nhân."



Trấn Quốc Công là ai chứ?



Lão lưu manh, cùng ông ấy chơi vô lại ư? Trấn Quốc Công thật đúng là không sợ.



Ngươi đánh.



Ngươi dám đánh, chân trước vừa ra ngoài. Ông ấy sẽ lấy cái chết bức bách, để Cố Cẩm Niên viết một thiên văn chương, chủ trương ngưng chiến, xem ngươi là muốn thanh danh hay là muốn đánh trận.



Quả nhiên, thốt ra lời này, Vĩnh Thịnh Đại Đế kém chút tức xỉu.



Mẹ nó, lão già nhà ngươi giở chiêu trò đúng không?



Nhưng khoan hãy nói, chiêu này thật hữu dụng.



"Trẫm quả nhiên là nhìn lầm."



"Ngươi sẽ không coi trẫm lần này ra ngoài, là vì khoe khoang chứ?"



"Trẫm lần này ra ngoài, dụng tâm lương khổ, ngươi có biết hay không?"



Vĩnh Thịnh Đại Đế hít sâu một hơi, chỉ vào cái mũi Trấn Quốc Công mắng.



"Tôn nhi ta là Thánh nhân."



Trấn Quốc Công không để ý đến, chính là một câu.



Dù sao bệ hạ ngươi xem đó mà làm.



Nghe nói như thế, não Vĩnh Thịnh Đại Đế tụ huyết đều muốn chảy ra.



"Ngươi biết trẫm có bao nhiêu vất vả sao? Một ngày trăm công ngàn việc, mỗi ngày phê duyệt ba ngàn phong tấu chương."



"Trẫm đã muốn ra ngoài đánh trận, rửa sạch sỉ nhục Đại Hạ, điều này cũng không được sao?"



"Ngươi quả nhiên là lòng tiểu nhân."



Vĩnh Thịnh Đại Đế tiếp tục lên tiếng.



"Tôn nhi ta là Thánh nhân."



Trấn Quốc Công lười nhác nghe nhiều như vậy, chính là một câu.



Dù sao chính ngươi nhìn xem mà xử lý.



"Điệt nhi của trẫm là Thánh nhân, trả lại Tôn tử ngươi là Thánh nhân, điệt nhi của trẫm cũng là Thánh nhân đấy."



Vĩnh Thịnh Đại Đế tức không phản đối, trực tiếp bày nát, cũng đi theo nói câu nói này.



"Tôn nhi ta là Thánh nhân."



Trấn Quốc Công tiếp tục tái diễn câu nói này.



"Điệt nhi của trẫm cũng là Thánh nhân."



Vĩnh Thịnh Đại Đế lười nhác nói nhảm, trực tiếp học tập.



"Tôn nhi ta là Thánh nhân."



"Điệt nhi của trẫm cũng là Thánh nhân."



"Tôn nhi ta là Thánh nhân."



"Điệt nhi của trẫm cũng là Thánh nhân."



Trên triều đình.



Một quân một thần, như là lão ngoan đồng đấu võ mồm. Ngươi một câu ta một câu, để đám người trầm mặc không nói.



Nghĩ xen vào lại sợ dẫn lửa trên thân.



Không xen vào đi.



Hai người này ít nhiều có chút vấn đề.



Rất xấu hổ.



Cuối cùng, mãi cho đến chạng vạng tối.



Hai người thi nhau ra hỏa khí. Nói thật, nếu không phải thân phận quân thần này quá nhạy cảm, tất cả mọi người nhìn ra được, Trấn Quốc Công thật muốn làm chút gì đó.



Mà Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng muốn làm chút gì.



Nhưng mà cũng may, cuối cùng Thái hậu ra mặt, ngăn lại cuộc nháo kịch này. Văn võ bá quan lôi Trấn Quốc Công đi. Thái hậu cùng Hoàng hậu lôi kéo Vĩnh Thịnh Đại Đế đi, mới kết thúc cuộc nháo kịch này.



Nhưng tất cả mọi người biết rõ.



Chuyện này, khẳng định không xong, tìm không thấy một phương án giải quyết tốt thì nháo nhào mấy tháng cũng có thể.



Nhưng mà.



Ngay tại đêm khuya hôm đó.



Mười nơi đột nhiên bộc phát ra thần quang.



Vương triều Đại Hạ có một nơi.



Nước Hung Nô có một nơi.



Vương triều Đại Kim có một nơi.



Vương triều Trung Châu ba nơi.



Nam Man cùng Tây Mạc đều có hai ngọn núi Thần nở rộ ánh sáng.



Như núi Phổ Nguyên lúc trước.



Thiên mệnh ngưng tụ.



Mà cùng lúc đó.



Trung Châu.



Một nơi cổ xưa giữa núi non.



Một đám người chậm rãi xuất hiện.



người của phủ Đại Đạo.



Mà người đứng đầu chính là Quỷ Cốc Tiên Sinh.



Sau lưng đi theo hơn mười người, trong đó Trường Vân Thiên đứng hàng đầu tiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận