Đại Hạ Văn Thánh

Chương 166 Tai họa ở Giang Ninh, lòng người bàng hoàng, kinh đô Đại Hạ cuồn trào sóng ngầm. (2)

"Quận thủ Giang Ninh quận quả thật làm việc hồ đồ, mễ thương trong phủ nâng giá gạo lên đến sáu mươi lượng một thạch, trên đời này có lương thực ở đâu mắc như vậy?"

Giọng của Từ Lai vang lên, mạnh mẽ lên án quận thủ của Giang Ninh quận làm việc thất trách.

"Nạn dân nổi lên bốn phía, quan khố(nhà kho của quan) không có lương thực, hắn làm vậy cũng là do hết cách, tuy có sai lầm, nhưng cũng hợp tình hợp lý."

Vương Giang nói chuyện, Trương Dương quận thủ của Giang Ninh quận và hắn có chút quan hệ, dĩ nhiên phải nói giúp vài câu.

"Hợp tình hợp lý?"

"Quan khố không có lương thực, thì có thể cho phép gian thương mặc sức tùy tiện vậy à?"

"Bây giờ mới được mấy ngày? Giá đã tăng đến sáu mươi lượng một thạch, gấp mười giá cả bình thường, đó là quan lại vô năng."

Từ Lai tiếp tục lên án kịch liệt.

Không hề chừa chút mặt mũi cho đối phương.

"Từ đại nhân, lời này của ngài có hơi quá."

"Thiên tai nhân họa, ai có thể khống chế? Vả lại bách quan triều đình, có người nào muốn đưa ra thượng sách không?"

Vương Giang có chút không phục.

Đúng lúc này, Lại bộ Thượng thư Hồ Dung cũng chịu nói chuyện.

"Chuyện này, Trương Dương không có khả năng lựa chọn."

Hồ Dung vừa lên tiếng.

Hai người lập tức ngậm miệng.

Đồng thời cũng đang suy nghĩ cẩn thận.

"Ý của Thượng Thư đại nhân là nói có người ở sau lưng chỉ điểm cho Trương Dương sao?"

Hai người nghe ra được đây là ý gì, nên không nhịn được hiếu kì hỏi.

"Hôm qua, thư viện Đại Hạ, Cố Cẩm Niên hiến kế sách, Tô Văn Cảnh liền tán thưởng ba tiếng tốt."

"Sau đó vào cung, mặt rồng cũng cực kỳ vui mừng."

"Hôm nay, quận thủ Giang Ninh quận Trương Dương liền để mặc không thèm quản giá lương thực."

"Hai vị nói thử xem, ở trong đó có gì trùng hợp không?"

Hồ Dung bình tĩnh, nói ra điểm quan trọng.

"Cố Cẩm Niên hiến sách? Hắn có thể hiến kế sách gì? Văn chương thi từ, Cố Cẩm Niên thật sự không tệ, lão phu cũng bội phục đấy, nhưng quốc gia đại sự, hắn chỉ là một hài đồng chưa mọc đủ tóc thì biết cái gì?"

"Việc này thuộc hạ cũng đã được nghe nói, nhưng thuộc hạ cũng không cho rằng, Cố Cẩm Niên có thể hiến kế sách, trong bách tính dân gian cũng có lời đồn, Tô Văn Cảnh nhìn trúng tài hoa của Cố Cẩm Niên có ý muốn nhận làm học trò, cho nên viết xuống sách lược, đem công lao tặng cho Cố Cẩm Niên."

"Thuyết pháp này, thuộc hạ tán thành."

Hai người nói chuyện, từ câu nói đơn giản cũng có thể thấy được, bọn họ tán thành tài hoa của Cố Cẩm Niên, nhưng đối với phương diện trị quốc, họ đều không tán thành.

Cũng không phải họ khinh thường, mà có đủ loại nguyên nhân, đọc sách được không đại biểu biết trị quốc.

Cho dù là Trạng Nguyên khoa cử, vừa mới bắt đầu cũng chỉ có thể tiến vào viện Hàn Lâm mà thôi.

Nguyên nhân rất đơn giản, trong cái thùng nhuộm lớn như triều đình này cần phải tôi luyện một hai.

Không chịu thiệt, không mắc mưu, khó mà trọng dụng.

Không thể phủ nhận trên thế gian này có thiên tài, nhưng loại chuyện như sách lược có quan hệ rất lớn đến lịch duyệt(sự từng trải).

Hồ Dung nâng chung trà lên, tinh tế nhấp một ngụm, sau đó cất tiếng nói.

"Bất luận là Cố Cẩm Niên ra kế sách, hay Văn Cảnh tiên sinh ra kế sách, thậm chí đây chỉ là một tuồng kịch, thì đều không thể phủ nhận một điểm."

"Trương Dương do người khác sai sử, ngầm thừa nhận mễ thương tăng giá, chuyện hai vị nên cân nhắc là tại sao phải làm như thế, mà không phải là ai bảo hắn làm như vậy."

Nghe được lời này.

Hai người nhất thời yên lặng.

Khoảng một lát sau, hai người không hẹn mà cùng nghĩ đến một khả năng.

"Đại nhân, ý của ngài nói, đây là hành động bệ hạ cố ý làm ra, muốn kích thích dân oán thán, từ đó giảm ảnh hưởng xuống?"

Từ Lai nhịn không được nói ra.

Mà Hồ Dung lại lắc đầu.

"Không phải bệ hạ."

Hắn trực tiếp phủ nhận, dù nói chuyện với tâm phúc của mình, cũng tuyệt đối không nói sai một chữ.

"Văn Cảnh tiên sinh sao?"

Vương Giang hiếu kì lên tiếng.

"Cũng không phải Văn Cảnh tiên sinh."

"Ai hiến kế chính là người đó."

Hồ Dung nhàn nhạt nói, bệ hạ thì hắn không dám nhiều lời, Tô Văn Cảnh hắn cũng không muốn liên lụy.

Nếu dân gian nói người hiến kế là Cố Cẩm Niên, vậy coi như là Cố Cẩm Niên làm đi.

Chuyện ai làm không quan trọng, trọng điểm có thể mang đến ảnh hưởng gì, đây mới là mấu chốt.

Nghe Hồ Dung nói như thế, hai người đều nhẹ gật đầu, không xoắn xuýt đến cùng là chủ ý của ai nữa.

"Thượng Thư đại nhân, ý của ngài là nói, bệ hạ muốn bắt nhóm thương nhân này để khai đao?"

Từ Lai quay lại chủ đề, dò hỏi như thế.

"Không có gì bất ngờ xảy ra."

"Hẳn là vậy."

Hồ Dung nhẹ gật đầu, sau đó buông chén trà xuống rồi nói tiếp.

"Muốn hủy một người, trước hết phải khiến hắn điên cuồng."

"Quận thủ Giang Ninh quận có ngu xuẩn đến đâu, cũng sẽ không làm bậy ở trong lúc mấu chốt này, nếu không triều đình đợi đến thời gian chín muồi rồi tính sổ, mũ quan trên đầu của hắn sẽ phải rơi xuống rồi."

"Nhất cử nhất động ở Giang Ninh quận, đều là ý tứ của triều đình, kế sách chỗ Cố Cẩm Niên hiến, lão phu đại khái cũng đoán được."

"Bỏ mặc thương nhân tăng giá, giá gạo cao chọc trời, kích thích dân oán, sau đó thiết kỵ bước qua, đầu người rơi xuống đất, mở kho phát thóc, làm cơn giận của bách tính lắng xuống."

Hồ Dung nói ra toàn bộ suy đoán của chính mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận