Đại Hạ Văn Thánh

Chương 417 Dòng sông lịch sử, tất cả đế vương xưa nay hiển chiếu, hóa long hồn hộ sơn hà, quốc vận hưng thịnh!(5)

Bách tính cũng ủng hộ, Hoàng đế cũng đồng ý, bách quan có thể tranh luận cùng Hoàng đế, nhưng bách quan tuyệt đối không dám tranh luận cùng bách tính.

Mặc dù những người dân này như sâu kiến ở trước mặt bọn họ, nhưng nếu bách tính tập hợp lại thì vượt lên tất cả, bách tính là nền tảng của quốc gia, ai dám đối địch với bách tính, nếu dám thì ngươi nên sẵn sàng bị trảm đầu toàn gia đi.

Lúc này giọng nói lại vang lên.

"Phụng chỉ, tuyên bách quan vào triều."

Giọng của Ngụy Nhàn, truyền khắp toàn bộ kinh đô, lệnh bách quan vào triều.

Rất hiển nhiên, họ phải thương lượng một vài chuyện đại sự.

Một vài chuyện đại sự chân chính.

Thánh dụ vang lên, trong chốc lát bách quan cũng không nói nhiều, trực tiếp tiến đến hướng kinh đô.

Người đọc sách và bách tính ở hai bên, cũng nhao nhao đi tới.

Nhất những người đọc sách, đang hưng phấn vô cùng, trực tiếp bưng Cố Cẩm Niên lên, không nói hai lời bắt đầu tung cao.

Tiếng reo vui sướng, tiếng hoan hô, tiếng ủng hộ không ngừng vang lên.

"Thế tử điện hạ, quả nhiên là tấm gương mẫu mực của người đọc sách Đại Hạ ta."

"Hôm nay thế tử, làm chúng ta rất kính phục, chúng ta kính phục, chúng ta kính phục."

"Thế tử điện hạ, không sợ cường quyền, vì dân giải oan, Đại Hạ thi hội, thơ thành thiên cổ, đoạt quốc vận Hung Nô, hôm nay thời điểm hòa thân, lại lấy sức của một người mà ngăn cản hòa thân, giương cao quốc uy Đại Hạ ta, công tích như thế, quả thật xứng làm tấm gương của người đọc sách chúng ta, kể từ hôm nay, tại hạ chính là tùy tùng thế tử."

"Ta cũng là tùy tùng của thế tử điện hạ."

"Thế tử điện hạ uy vũ."

"Cố huynh uy vũ."

Nhóm Văn nhân vô cùng kích động, mọi người đều là người trẻ tuổi, có lẽ họ đã từng hâm mộ ghen ghét Cố Cẩm Niên, dù sao văn nhân cũng thường khinh thị lẫn nhau, hơn nữa trước kia Cố Cẩm Niên quả thật là một hoàn khố.

Xem thường là chuyện quá bình thường.

Nhưng kể từ sau khi Cố Cẩm Niên suýt chết đuối, mỗi một chuyện hắn làm, đã khiến bọn họ không thể không kính nể, không thể không tin phục.

Cho đến hôm nay.

Cố Cẩm Niên dựa vào văn chương, dựa vào nhiệt huyết trong lòng, làm được chuyện mà tất cả mọi người không dám làm, chẳng những làm, mà còn làm hoàn mỹ như vậy.

Vương Triều Đại Hạ.

Không kết giao.

Không nạp cống.

Không cắt đất.

Không bồi thường.

Thiên tử thủ biên giới.

Quân vương tử xã tắc.

Điều này quá bá khí, vì nước Lập Ngôn, mà sau đó càng đề cao cốt khí của người Trung Nguyên.

Phạm người Đại Hạ ta.

Xa đâu cũng giết.

Đây chính là tập tục của Đại Hạ, cũng là tập tục của người Trung Nguyên.

Chỉ dựa vào một câu nói này thôi, Cố Cẩm Niên nhất định sẽ lưu danh thiên cổ, những lời nói này đã siêu thoát khỏi thi từ văn chương đơn giản.

Mà trở thành phẩm đức của một người, chí hướng của một người, cốt khí của một người.

Cố Cẩm Niên dùng năng lực của mình, chinh phục văn nhân Đại Hạ, tối thiểu những văn nhân kinh đô đã hoàn toàn tin phục.

Tất cả mọi người đều trẻ tuổi, chảy trong người là nhiệt huyết.

Thiếu niên đều cuồng vọng.

Họ cũng có ngạo khí, nhưng bọn họ không làm được như Cố Cẩm Niên, ngoại trừ bất lực cuồng nộ, viết mấy bài thơ ca nhục mạ triều đình một chút, nhục mạ Hung Nô quốc một chút.

Họ còn có thể làm cái gì?

Tự nhiên vì vậy mà Cố Cẩm Niên đã trở thành tấm gương trong lòng bọn họ, trở thành mục tiêu trong lòng họ.

Đây mới là người đọc sách thật sự.

Đây mới là người đọc sách ngạo cốt lăng nhiên.

Văn nhân cuồng nhiệt, nhốn nháo muốn theo gót Cố Cẩm Niên.

Có thể nói chuyện hôm nay, Cố Cẩm Niên ít nhất đã có được hảo cảm của người đọc sách tại kinh đô, về sau nếu có người dám chửi bới Cố Cẩm Niên, đám văn nhân này tuyệt đối sẽ không nhượng bộ.

Danh vọng chính là thông qua một vài chuyện mà tích lũy thành.

Những chuyện mà Cố Cẩm Niên đã là được từ trước đến nay, cũng bùng nổ ngay tại lúc này, chỉ cần vài ngày nữa thôi là sẽ có càng nhiều người công nhận hơn, mà danh vọng cũng sẽ càng lúc càng lớn.

Về sau nhất cử nhất động đều sẽ được người đời thời thời khắc khắc chú ý, cũng sẽ được người đọc sách của Đại Hạ thời thời khắc khắc học tập theo.

Trở thành tấm gương.

Còn về phần những người dân này, họ cũng thập phần hưng phấn, cơn giận đã xả ra được, bọn họ sao lại không vui chứ?

Vả lại quốc gia trở nên cường thịnh, bọn họ sao lại không vui?

Đây là chuyện tốt.

Đương nhiên phải chúc mừng.

Cố Cẩm Niên, người đang bị tung lên không trung thì lại có chút không biết nên nói cái gì.

Mọi người không thể đổi cách chúc mừng khác à?

Cứ nhất định phải tung ta lên à?

Mời ta đi quán trà uống chút trà mới cũng được mà, mệt cho các ngươi mang danh là người đọc sách mà lại không làm mấy chuyện bình thường mà người đọc sách hay làm?

Có chút buồn bực, nhưng uất khí trong lòng vẫn đã triệt để tiêu tán rồi.

Tóm lại, nói chung là rất thoải mái, cơn giận này xả ra rồi, thoải mái đắc ý quá chừng.

Nhất là, hai vị công chúa ở cách đó không xa cũng từ trên ngọc liễn bước xuống.

Trên mặt các nàng còn vương nước mắt, nhưng bây giờ đang cười như má lúm đồng tiền, dù sao đối với các nàng thì đây cũng xem như một trải nghiệm sinh tử, nếu không phải Cố Cẩm Niên đứng ra ngay thời khắc mấu chốt, chỉ sợ đời này rốt cuộc sẽ không thể đặt chân lại vào Vương Triều Đại Hạ nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận