Đại Hạ Văn Thánh

865 Khoa cử sắp đến; Thần khí công bộ; Bôi nhọ thanh danh ta; Thái phó của Thái tôn.

Trong điện Dưỡng Tâm.

Vĩnh Thịnh Đại Đế lẳng lặng nhìn vào Cố Cẩm Niên.

Không biết vì sao, ông hình như không nhìn thấu được cháu trai này của mình.

Hậu thế chi thánh Nho đạo.

Vừa có khả năng chỉnh sửa thần vật, ví dụ như tụ linh cổ trận.

Lại có mưu kế thông minh cũng thôi đi.

Không ngờ ngay cả chính trị hắn cũng thuần thục như thế.

Thôi ân lệnh.

Mưu kế này suy diễn ra rất nhiều thứ ở trong đầu ông.

Chỉ sợ văn võ toàn triều cũng không nghĩ ra được mưu kế thế này.

Do đó ông rất tò mò, Cố Cẩm Niên rốt cuộc làm sao nghĩ ra được.

Thật sự không biết nên hình dung như thế nào.

Nhưng mà, Vĩnh Thịnh Đại Đế không có ý định để Cố Cẩm Niên tiếp tục nhúng tay vào chuyện này.

Dính đến Ninh Vương, còn có chuyện Cố Cẩm Niên đuối nước, nói thật cũng nên do mấy người các ông ra mặt.

"Cẩm Niên."

"Chuyện kế tiếp, ngươi không nên dính vào, trẫm đã hạ chiếu lệnh, không có gì bất ngờ xảy ra, hai tháng sau gia gia ngươi sẽ hồi kinh."

"Trẫm có dự định liên thủ cùng gia gia ngươi xử lý chuyện này, nên xử trí Ninh Vương như thế nào, trẫm đã nắm chắc trong lòng, ngươi tuyệt đối không nên dính vào."

"Rất nhiều chuyện ngươi không biết, cho nên là giết hay phạt, hoặc phạt như thế nào, trẫm có mức độ, Lý Lãnh Thu và Lý Lãnh Tâm đã bị ngươi giết, trong lòng ngươi hẳn cũng đã nguôi giận rồi."

"Tắc Hạ Học Cung sắp mở, ngươi nên ổn định lại tâm thần, chăm chỉ đọc sách, trong khoảng thời gian này ngươi đã làm quá nhiều chuyện, mặc dù điểm xuất phát đều tốt, nhưng ngươi thật sự có lệ khí, thứ này chính ngươi không cảm nhận thấy, những trẫm lại thấy được.

Vĩnh Thịnh Đại Đế nói.

Ông nhắc nhở Cố Cẩm Niên một vài điều.

Nghe nói như thế, Cố Cẩm Niên thoáng trầm ngâm.

Nghĩ kỹ lại, lão cữu nói cũng không sai, trong khoảng thời gian này mới chỉ trôi qua nửa năm, nhưng mình thật sự đã làm quá nhiều chuyện, cũng đã giết quá nhiều người.

Tuy đều vì giải oan cho dân chúng, nhưng không thể không nói.

Lệ khí quá nặng.

Đến mức bây giờ, mặc kệ gặp bất cứ chuyện gì, suy nghĩ đầu tiên của mình đều là giết.

Quay đầu ngẫm lại, cao tăng La Trạch nói cũng không sai.

Nếu như lúc ấy mình không giết Lý Lãnh Tâm, mà thông qua một vài cách khác, vừa khống chế Lý Lãnh Tâm, lại có thể bảo vệ dân chúng, sau đó từ từ đánh cờ, có phải sẽ tốt hơn một chút không?

Cố Cẩm Niên nghĩ về câu hỏi này.

Đáp án cũng có, đó là có rất nhiều cách để đối phó Lý Lãnh Tâm, đồng thời còn có thể bảo vệ được những dân chúng đó.

Chỉ là mình bị lệ khí trong lòng quấy nhiễu, dẫn đến hành động mình làm ra quá mức hung ác.

Đây không phải là một điều tốt.

"Cẩm Niên."

"Trước đây cữu cữu cũng giống ngươi, luôn cảm thấy giết chết kẻ địch, là có thể giải quyết được phiền phức."

"Nhưng về sau cữu cữu phát hiện, kẻ thù của ngươi, căn bản sẽ giết không hết, giết chóc chỉ có thể làm kẻ thù của ngươi tạm thời ngậm miệng, chỉ khi bản thân càng lớn mạnh thì ngươi mới có thể khiến kẻ thù ngậm miệng vĩnh viễn."

"Nạn Kiến Đức đã chết mười hai vạn người, nhưng dư nghiệt Kiến Đức vẫn liên tục trồi lên không ngừng, như lửa cháy rừng, không cách nào dập tắt."

"Có đôi khi cữu cữu không nhịn được mà suy nghĩ, nếu như năm đó cữu cữu không giết đám người này, mà cho họ tiếp tục nhìn ngắm giang sơn Đại Hạ, liệu bọn họ có thể tán thành cữu cữu hay không?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế có chút thổn thức.

Trong ánh mắt ông mang theo tia nghi hoặc, nhìn về phía chân trời.

"Có lẽ sẽ không."

"Cữu cữu, ngài vĩnh viễn không thể đánh thức một người đang giả vờ ngủ say."

"Mọi người chỉ muốn nhìn thấy điều mình muốn thấy."

"Bởi vì như vậy, những kẻ yếu đó mới có thể tự thõa mãn."

Cố Cẩm Niên nói, hắn đưa ra câu trả lời trực tiếp nhất.

Dư nghiệt Kiến Đức, không giết nhầm.

Nếu không giết cựu thần tiền triều, vương triều Đại Hạ chắc chắn sẽ không thể yên ổn.

Mặc kệ lão cữu làm gì, đối với dư nghiệt Kiến Đức, chúng sẽ cho rẳng chẳng qua đều là diễn trò.

Điều này giống với sự kiện Phan Kim Liên vậy.

Trong chính sử, Võ Đại Lang và Phan Kim Liên là trai tài gái sắc, đặc biệt Võ Đại Lang vóc dáng khôi ngô, lại còn là Huyện lệnh của một phương, nhưng bởi vì không chiêu đãi tốt một vị bằng hữu, cuối cùng bị bằng hữu đặt điều dựng chuyện.

Kết quả biến thành tiếng xấu muôn đời.

Võ Đại Lang trở thành nỗi sỉ nhục của nam nhân, Phan Kim Liên cũng thành một từ ngữ ám chỉ.

Trên thực tế, chỉ cần phân tích những lời đồn này một cách có lý trí là có thể nhận ra rất nhiều sơ hở, nhưng vấn đề người ta chỉ muốn nghe thấy những gì họ muốn nghe.

Một nam nhân dáng vẻ xấu xí, phối hợp với một nữ nhân xinh đẹp, phản ứng đầu tiên là nam nhân có tiền, thứ hai là nữ nhân này sẽ vượt rào.

Đây là bản tính xấu xa của con người, không cần phải bàn cãi.

Toàn bộ đều bắt nguồn từ lòng đố kỵ và thù hận, nói chung cứ đặt tay lên ngực tự hỏi, ngươi sẵn sàng chấp nhận một người ngươi biết đến nhưng không thân quen với ngươi, làm ăn kiếm được nhiều tiền, hay sẵn sàng chấp nhận hắn ta làm ăn thua lỗ hơn?

Đương nhiên, có nhiều người vẫn còn chút lương tâm, hi vọng đối phương thua sạch gia sản, nhưng không đến mức không sót lại gì, chừa chút tiền dư sau đó giống mình, trôi qua quãng đời nghèo khó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận