Đại Hạ Văn Thánh

Chương 298 Trách phạt học sinh? Cố Cẩm Niên xuất hiện, giận dữ mắng cả sảnh đường, hai nước tuyên chiến?(6)

“Hiện tại ngươi có thể đụng đến ta một chút.”

“Nhưng ta có thể cam đoan. Ngươi chỉ cần dám đụng đến ta một chút.”

“Không đến một nén nhanh, phủ Quốc Công sẽ đem ngựa đến đạp Khổng gia. Trước hết bình định Khổng gia ở Kinh đô, sau lại bình định Khổng phủ.”

“Phụ thân người, tất cả mọi người cửu tộc của Khổng gia ngươi toàn bộ chôn cùng cho ta.”

“Ngươi tin hay không?”

Cố Cẩm Niên cực kì đạm định.

So phách lối đúng không?

So địa vị đúng không?

Hôm nay sẽ cùng ngươi so một lần. Đến cùng là miệng văn nhân lợi hại hay là đao của võ tướng lợi hại?

Quả nhiên.

Vừa dứt lời, nhà họ Khổng từ trên xuống dưới ánh mắt lạnh lẽo, nắm chặt nắm đấm, mắt trừng đến sắp nứt, chỉ là phần lớn người không thể nói chuyện.

Đây là chuyện của tiểu bối.

Nếu bọn hắn tham dự vào thì lại không phải là chuyện tốt.

“Được.”

“Được.”

“Được.”

“Hôm nay bản hoàng tử coi như được kiến thức đến cái gì gọi là hoàn khố, cái gì gọi là phách lối, cái gì gọi là ương ngạnh.”

“Không hổ là quyền quý đệ nhất Đại Hạ.”

“Thánh tôn, chuyện này bởi vì tài tử Phù La chúng ta mà nên. Ngài chớ có tức giận.”

“Là bản hoàng tử sai, cũng là tài tử Phù La chúng ta sai.”

“Nơi này là Đại Hạ, thế tử điện hạ nói không sai. Ta không đắc tội nổi ngươi. Chúng ta là người đọc sách, cũng không đắc tội nổi ngươi.”

“Nhưng vương triều Phù La cũng có thư sinh Đại Hạ. Ngươi đã đối xử như vậy với chúng ta thì sau khi Hoàng từ về nước tất nhiên cũng sẽ lấy răng trả răng, lấy mắt trả mắt.”

Tam Hoàng tử Thần La mở miệng.

Hắn cũng bị sự phách lỗi của Cố Cẩm Niên làm cho tức giận.

Nhưng mà lời này cũng là uy hiếp.

Ngươi bất công.

Ta giải oan.

Ngươi dùng quyền đến ép ta đúng không?

Vậy sau khi về vương triều Phù La, chúng ta cũng như vậy, nhằm vào người đọc sách của Đại Hạ các ngươi. Nhìn xem đến cùng ai khó chịu.

Thốt ra lời này.

Lễ bộ Thượng thư Dương Khai không khỏi đứng dậy.

“Được.”

“Tốt một câu lấy răng trả răng, lấy mắt trả mắt.”

“Tam Hoàng tử đã có ý này, vậy thì lão phu hiểu rõ.”

“Vốn cho rằng Tam Hoàng tử còn được coi là hiểu rõ đại nghĩa. Không thể ngờ là Tam Hoàng tử còn ôm ý nghĩ này.”

“Đi.”

“Vậy cũng đừng trách lão phu xuất thủ.”

“Người đâu, hỏa tốc thông tri bệ hạ, vương triều Phù La cùng vương triều Đại hạ sụp đổ giao hảo. Hai nước không còn quan hệ ngoại giao. Xin bệ hạ ban chỉ, chiếu cáo cả nước.”

“Phong tỏa các quận các phủ, đuổi bắt người Phù La trong nước. Nếu như vương triều Phù La dám giết một người Đại Hạ ta thì chúng ta trảm mười người Phù La.”

“Chư vị, còn lưu ở nơi này làm gì? Đi thôi, trở về viết tấu, lập tức sẽ phải khai chiến.”

“Những ngày này mong rằng tam Hoàng tử người lưu tại Kinh đô, cùng đừng trở về.”

Giọng nói của Dương Khai không lớn.

Nhưng mỗi một câu nói đều khiến cho sắc mặt Tam Hoàng tử Thần La vô cùng khó coi.

Thậm chí cả Thập Nhị Hoàng tử Đại Kim cũng biến sắc.

Trong đại sảnh dường như không ai không biến sắc.

Nói đùa cái gì?

Cắt đứt quan hệ ngoại giao? Đây là định tuyên chiến sao.

Nếu như lời này là do Cố Cẩm Niên nói thì mọi người sẽ cảm thấy Cố Cẩm Niên đánh nhau vì thể diện, cũng không ai tin tưởng.

Nhưng lời này thốt ra từ miệng của Dương Khai thì lại khác biệt.

Đây là chuyện vô cùng lớn.

Đường đường là Lễ bộ Thượng thư.

Chủ yếu quản lý việc ngoại giao, để Lễ bộ Thượng thư nói ra sẽ cùng một nước khác căng thẳng vậy sẽ thật sự căng thẳng, căn bản không nói đùa.

Nếu hai nước thì sẽ có các loại phong tỏa. Người của ngươi đừng nói, toàn bộ hàng hóa của ngươi cũng lưu tại đây. Dù chỉ là ảnh hưởng nhằm vào mậu dịch cũng là chuyện lớn.

Mà ngay ở lúc này, nếu không có gì thay đổi rất có khả năng sẽ trực tiếp tuyên chiến.

Hiện tại dù là vương triều Đại Kim hay là vương triều Đại Hạ hoặc vương triều Phù La cũng đều không muốn tuyên chiến.

Thiên mệnh vừa mới hiện thế, còn chưa đến lúc phải đánh trận. Tất cả mọi người đều muốn bí mật phát triển, nghiên cứu Thiên mệnh.

Đột nhiên tuyên chiến là cực kỳ không tốt.

Nếu như bởi vì nguyên nhân này, sau khi Tam Hoàng tử Thần La về Phù La chắc chắn sẽ bị bách tính nhục mạ. Hoàng đế cũng sẽ không tha thứ cho sự khinh xuất của hắn.

“Dương đại nhân.”

“Dương đại nhân, đây là hiểu lầm, là hiểu lầm thôi. Là bản hoàng tử thất ngôn, là bản hoàng tử lỡ lời.”

Giờ khắc này, sắc mặt Tam hoàng tử khó coi, trên trán đều là mồ hôi lạnh.

Người khác nói lời này thì hắn cũng không phản ứng lớn như vậy.

Nhưng Dương Khai thì khác. Hắn là Lễ bộ Thượng thư.

Nếu chọc vào hắn thì khó đảm bảo sẽ không như vậy.

Nếu quan hệ hai nước thật sự tan vỡ thì sau khi hắn về nước sẽ nhận được trừng phạt cực kỳ nghiêm trọng. Thậm chí có thể bị ban chết cũng nên.

Cố Cẩm Niên ở một bên lại có vẻ bình tĩnh. Nhưng mà nội tâm có một chút chuyển biến đối với Dương Khai, cũng không phải bởi vì hắn giúp mình.

Mà là cuối cùng Dương Khai cũng có chút cốt khí. Tam Hoàng tử nói xong, nếu như Dương Khai còn không mở lời vậy thì những ngưười này không cần làm quan mà nhanh đi chết đi.

“Dương đại nhân, hiểu lầm, nhất định là hiểu lầm.”

“Dương đại nhân, bớt giận, bớt giận đi.”

“Dương đại nhân, ngàn vạn không thể.”

Trong lúc nhất thời, không ít người đứng dậy. Nho sinh trung niên ngồi bên cạnh Khổng Vũ càng đứng dậy ngăn Dương Khai, không ngừng khuyên can.

Đây cũng không phải chuyện nhỏ.

Chuyện quá lớn.

Không khuyên giải được thì thật sự sẽ thành chuyện lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận