Đại Hạ Văn Thánh

1008 Chân Long bảo gạo! Triều chính xôn xao! Hoàng đế vui đến phát khóc! Phú vô thượng quyền lực!(2)

"Hầu gia, ngài có quyết tâm như thế, lão phu kính nể, nhưng người trong thiên hạ cũng không phải là đều có lòng tin với Hầu gia như vậy. Nếu như chiêu cáo thiên hạ, thế tất sẽ dẫn tới khủng hoảng không cần thiết."

"Đến lúc đó vô cùng có khả năng xảy ra chuyện tranh đoạt lương thực, vật tư. Nhất là một ít thương nhân, hám lợi, khó mà phòng ngừa."

"Lão phu cũng không phải là hướng chỗ xấu suy nghĩ, mà là lo lắng có người, khắp nơi tung tin đồn nhảm, dẫn phát nội loạn ở Đại Hạ."

Lý Thiện lên tiếng, cho rằng suy nghĩ này của Cố Cẩm Niên có vấn đề, cũng không thực dụng.

Trên điện, nội tâm của Vĩnh Thịnh Đại Đế có chút bất mãn nhưng mà ông ấy bất mãn không phải nhằm vào Cố Cẩm Niên, mà là nhằm vào Lý Thiện.

Suy nghĩ này của Cố Cẩm Niên nghe cũng không tệ lắm, đương nhiên Lý Thiện nói cũng không còn sai, nhưng vấn đề là Cố Cẩm Niên chủ động đứng ra, nguyện ý dẫn dắt đám người chống thiên tai, đồng thời cũng dám gánh chịu trách nhiệm.

Lý Thiện nghĩ không ra biện pháp thì thôi, còn ở nơi này giội nước lạnh, làm sao có thể không khiến cho ông ấy bất mãn chứ?

Nhưng mà, Vĩnh Thịnh Đại Đế không nói gì thêm, châm chọc cũng không phải một chuyện xấu, chí ít nhìn xem Cố Cẩm Niên có biện pháp ứng đối hay không. Nếu có thể thuyết phục chúng thần, như vậy chuyện này, lại càng chu toàn.

Bất kể nói như thế nào, chuyện cứu tế là hàng đầu, thảo luận ra lựa chọn tốt nhất mới là vương đạo.

"Lý tướng nói không sai."

"Tuy nhiên Bản Hầu còn chưa hoàn toàn nói xong kế hoạch này."

Ngữ khí của Cố Cẩm Niên bình tĩnh.

Người kia bây giờ trầm mặc, nhìn xem Cố Cẩm Niên, để hắn phát huy.

"Chiêu cáo thiên hạ, tất nhiên sẽ gây nên khủng hoảng trong dân chúng, nhưng tương tự, chỉ cần triều đình trên dưới, mọi người đồng tâm hiệp lực, dùng hành động thực tế nói cho dân chúng Đại Hạ, dân chúng tất nhiên sẽ lựa chọn ủng hộ triều đình."

Cố Cẩm Niên lên tiếng.

Có thể nói ra lời này khiến không ít quan viên không khỏi thở dài, cho rằng Cố Cẩm Niên vẫn là quá lý tưởng hóa rồi.

Vừa đến, dân chúng dựa vào cái gì để cùng ngươi đồng tâm hiệp lực?

Thứ hai, quan viên Đại Hạ lại như thế nào có thể lòng làm các chuyện tiếp theo?

Nếu như chuyện có thể xử lý tốt như vậy, người nào sẽ không nói?

"Hầu gia vẫn là quá lý tưởng hóa, dám hỏi Hầu gia, dân chúng chung quy là người bình thường, người đều có bản thân tư dục, đại tai giáng lâm, như thế nào để dân chúng giữ vững tỉnh táo?"

Lý Thiện tiếp tục lên tiếng, hỏi thăm Cố Cẩm Niên.

"Bằng vào việc bệ hạ ra thánh chỉ, bằng vào sự nhân hậu của Thái tử, bằng vào uy vọng của Tần vương, bằng vào năng lực của Ngụy Vương, bằng vào huyết mạch hoàng thất. Lại bằng vào Bản Hầu lập quân lệnh trạng, dám hỏi Lý tướng, những thứ này có đủ để dân chúng yên ổn hay không?"

Cố Cẩm Niên nhìn qua Lý Thiện, hắn gằn từng chữ.

Nói tới chỗ này, văn võ cả triều đều kinh ngạc, cho dù là Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng không khỏi lộ ra một chút nghi hoặc.

Đến như Thái tử, Tần vương, Ngụy Vương, còn có Tấn vương bọn họ cũng từng người tò mò nhìn về phía Cố Cẩm Niên.

Có chút không hiểu rõ ý tứ của Cố Cẩm Niên.

"Cẩm Niên, ngươi có ý gì?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế trực tiếp hỏi.

"Bẩm bệ hạ."

"Đại tai trước mắt, thần nguyện xin đi giết giặc chống thiên tai, lập xuống quân lệnh trạng, trong vòng nửa năm bình định tai hoạ các nơi. Nếu như không thành, thần nguyện rời khỏi triều đình, biếm thành thứ dân."

"Nhưng dưới Thiên tai như thế chỉ dựa vào lực lượng một người của thần, không cách nào làm cho dân chúng an tâm lại. Nếu như bệ hạ có thể hạ thánh chỉ, phái Thái tử và các hoàng tử khác, lãnh binh tiến về các nơi chẩn tai, để dân chúng nhìn thấy ý chí chống thiên tai của Đại Hạ."

"Tin tưởng tất có thể xoay chuyển thế cục, Thái tử Đại Hạ lao tới vùng bị thiên tai, cùng tướng sĩ cùng ăn cùng ở, cứu tế phát lương, có thể định quân tâm cũng có thể định dân tâm."

Cố Cẩm Niên lên tiếng nói.

Đúng thật là lúc này dân tâm cực kỳ dễ dàng bị lay chuyển, dù sao không chịu nổi người có lòng châm ngòi, lại thêm dân chúng cũng thực sự sợ hãi.

Người có lòng đồng tình, động lòng người càng có lòng mang sợ hãi cùng với tâm lý ích kỷ.

Mà nếu nếu để những Hoàng tử Đại Hạ này tự mình tiến về vùng địa phương xảy ra tai họa, để bọn họ đi xử lý tình hình tai họa. Thậm chí không cần bọn họ đi làm gì, chỉ cần xuất hiện ở địa phương xảy ra tai họa cũng tương đương với là một cây Định Hải Thần Châm rồi.

Thứ nhất là thể hiện ra quyết tâm chống thiên tai Đại Hạ cho thế nhân nhìn.

Dân chúng có thể nói gì? Nhi tử của Hoàng đế đều tự mình chạy tới địa phương xảy ra tai họa, ngươi có thể nói gì nữa? Như vậy vẫn chưa thể biểu đạt quyết tâm đối kháng tai của triều đình sao?

Thứ hai, cũng coi như quản khống một chút thị phi, miễn cho có một số quan viên, lừa trên gạt dưới. Có những hoàng tử này ở đó có thể ổn định không ít.

Dù sao Vương triều Đại Hạ có một nửa là của bọn họ.

Mà lại cũng không sợ ngươi làm loạn. Nếu ngươi không xuất lực vậy thì quay đầu chậm rãi thanh toán ngươi.

Nghe nói như thế, trong đại điện, ánh mắt Tần vương là sáng ngời nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận