Đại Hạ Văn Thánh

1228 Đem Tể tướng Lý Thiện, giam thiên lao, ngày mai xử trảm, chu di cửu tộc(3)

Giống với một tên ăn mày, ở trong miếu đổ nát ngoài thành sắp chết đói, nhưng vào lúc này, bày ở trước mặt hắn ta là cả bàn món ngon cùng một vạn lượng hoàng kim, chỉ có thể chọn một trong hai thứ.



Lựa chọn món ngon, nhất định là không đói chết nhưng một vạn lượng hoàng kim này cũng đừng nghĩ cầm.



Lựa chọn hoàng kim, vậy rất tốt. Ngươi không thể xác định tiếp theo có thể mua được đồ ăn. Chẳng may xung quanh trăm dặm không có bất kỳ người nào thì sao?



Có nhiều hoàng kim như vậy có làm được cái gì? Ngược lại kéo đổ chính mình.



Hiện tại ốc đảo bày ở trước mặt, di chuyển là chuyện lớn, mà lại là chuyện quan trọng nhất. Nhưng tình hình tai họa cũng bày ở trước mặt.



Rất nhức đầu.



"Chư vị ái khanh."



"Không bằng như vậy đi. Hiệu triệu dân chúng, tự phát tiến về vùng bị thiên tai, từ tướng sĩ Đại Hạ dẫn đầu, tuy không cách nào trực tiếp giải quyết tốt hậu quả tình hình tai họa nhưng ít ra có thể giảm bớt khủng hoảng, như thế nào?"



Vĩnh Thịnh Đại Đế lên tiếng, ông ấy nghĩ tới một biện pháp, đó chính là để dân chúng tự phát đi làm.



Chỉ là lời này nói ra, văn võ cả triều đều khẽ lắc đầu.



"Bệ hạ."



"Cũng không phải dân chúng không muốn, mà là dân chúng đều muốn sinh tồn. Nếu như không công đi làm việc, đối bọn họ mà nói chính là bất công. Còn nữa tự phát tiến đến, cần lương thực, tất nhiên cũng muốn do triều đình giải quyết. Đây cũng vẫn là chi tiêu."



"Bao gồm chỗ cư trú, bao gồm nhân lực quản lý chờ một số công việc, ngược lại sẽ thêm rối loạn."



Hà Ngôn lên tiếng, tràn đầy bất đắc dĩ.



Ý nghĩ là tốt, nhưng không thực tế. Người dân cũng không ngốc. Quyên ít bạc còn tạm được, không thể nào ngàn dặm xa xôi chạy tới chẩn tai được.



"Trẫm cũng hiểu."



"Ý của trẫm nói là hứa hẹn vàng bạc, đợi đến khi triều đình thu thuế lại cho phát bổ sung."



Vĩnh Thịnh Đại Đế không ngốc, để dân chúng làm không công khẳng định không ai nguyện ý làm. Nhưng bây giờ vương triều Đại Hạ không có bạc, nhưng sau này không thể không có chứ.



Lời vừa nói ra, Thượng thư Hộ bộ Hà Ngôn không khỏi có chút trầm tư.



"Bệ hạ, phương pháp này cũng không phải không được, chỉ là cho dù là dựa theo mạch suy nghĩ đi làm, dám hỏi bệ hạ, khi nào có thể phát bổ sung lại?"



Hà Ngôn lên tiếng hỏi thăm Vĩnh Thịnh Đại Đế.



"Một năm đi."



Vĩnh Thịnh Đại Đế nói ra một kỳ hạn, nhưng lời này nói ra, Hà Ngôn lại bất đắc dĩ lắc đầu.



"Một năm thật sự có chút quá dài dằng dặc, chỉ sợ dân chúng sẽ không đồng ý. Mà lại dễ dàng dẫn tới khủng hoảng, chẳng may không thực hiện được, không phải một chuyện tốt."



"Xin bệ hạ nghĩ lại."



Hà Ngôn lên tiếng, thời gian một năm quá dài, chuyện này xử lý không tốt thì tương đương với kéo một năm bổng lộc của bọn họ, ai nguyện ý chứ?



Cho dù là triều đình đồng ý, thì tính sao? Loại đồ chơi như bạc này khi nào tới tay mới là vương đạo, chuyện khác cũng không có bất cứ ý nghĩa gì.



"Một năm cũng không chờ nổi sao?"



Lúc này Vĩnh Thịnh Đại Đế có chút nổi giận.



"Bệ hạ, thời gian một năm đúng thật có chút xa xôi, chủ yếu là đêm dài lắm mộng, dân chúng cũng nơm nớp lo sợ. Chẳng may có người vào lúc này tản lời đồn, đối với triều đình rất bất lợi."



Hồ Dung lên tiếng, cho giải đáp.



Nghe nói như thế, Vĩnh Thịnh Đại Đế có chút trầm mặc.



Trong đại điện cũng an tĩnh lại.



"Bệ hạ."



"Thần, có kiến nghị."



Giờ khắc này, một giọng nói vang lên, là giọng của Lý Thiện.



Không biết vì sao, từ khi Lý Thiện trở về từ quận Giang Trung liền rất kiệm lời. Trước đây những loại chuyện này đều là Lý Thiện ra mặt. Nhưng bây giờ ông ta trên cơ bản không nói gì.



Mà có rất nhiều chuyện, Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng không nói cùng Lý Thiện.

Sau khi Lý Thiện lên tiếng.



Vĩnh Thịnh Đại Đế chỉ là vô cùng đơn giản liếc mắt nhìn Lý Thiện, cũng chỉ là nhìn thoáng qua, khiến cho đại điện càng thêm yên tĩnh.



Bình thường, Vĩnh Thịnh Đại Đế nên để Lý Thiện nói một vài kế hoạch, nhưng cái nhìn cố ý này lại không cho trả lời, cũng làm người ta cảm giác có chút cổ quái.



Chỉ là Lý Thiện cũng không hề xấu hổ, cũng không có lộ ra vẻ tay không cử động, mà là lẳng lặng đứng ở dưới đại điện, chờ đợi Vĩnh Thịnh Đại Đế lên tiếng.



"Nói đi."



Một lát sau, lúc này Vĩnh Thịnh Đại Đế mới lên tiếng để cho đối phương nói ra kế hoạch.



"Bẩm bệ hạ."



"Thần cho rằng, tuyệt đại bộ phận nhân lực vẫn nên chủ động tiến vêề quận Lũng Tây, Hồ Dung đại nhân lời nói không sai, giải quyết chuyện của quận Lũng Tây có ý nghĩa rất lớn. Nếu có thể nhanh một chút, xử lý thích đáng trong vòng nửa năm cũng có thể phấn chấn quân dân một lòng."



"Mà chuyện quận Đông Lâm cùng quận Nam Địa đúng thật là có thể để dân chúng tiến đến. Nhưng một năm kết toán hơi dài quá mức. Ba tháng kết toán một lần, thần cho rằng thỏa đáng."



Lý Thiện lên tiếng, cho phương án.



"Ba tháng kết toán một lần, tháng sau bắt đầu có thể thu thuế má. Dựa theo kế hoạch dự tính sẽ không quá nhiều, chèo chống một lần là không có vấn đề quá lớn nhưng về sau nên làm cái gì?"



Hà Ngôn nhíu mày, ông ta không quá đồng ý chuyện này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận