Đại Hạ Văn Thánh

590 Cố Cẩm Niên mời thước thánh, tước đi tài khí của Đại Nho.(2)

Tiếp tục tiến về phía Đại Hạ thư viện.

Ba người đi tốc độ rất nhanh, đều là võ giả, tăng tốc một chút, thời gian không đến một khắc, đã chạy trở về thư viện.

"Cố huynh, xảy ra chuyện rồi."

"Cố huynh, đợi lát nữa ngươi đi vào tuyệt đối không nên so đo, có hai người địa vị rất lớn, là Đại Nho một vùng đất Thục, Văn Cảnh tiên sinh cũng phải nhượng lễ ba phần."

"Còn có một vị là lão viện trưởng của thư viện Giang Nam, địa vị cũng cao, tuyệt đối không nên tính toán."

Cố Cẩm Niên vừa xuất hiện.

Mấy học sinh rối rít lao tới, mồm năm miệng mười nhưng lời nói đều rất nhất trí.

Chính là khuyên Cố Cẩm Niên lát nữa nên nhẫn nhịn một chút.

Có đắc tội Khổng gia hay không cũng không sao, nhưng có hai người thân phận địa vị rất cao.

Nói chính xác hơn là tuổi tác rất lớn.

Tính ra còn xem như trưởng bối của Tô Văn Cảnh.

"Được."

Cố Cẩm Niên bước nhanh tới, sau khi gật đầu với mọi người, hắn đi thẳng đến đại sảnh của thư viện.

Lúc này.

Bên ngoài sảnh đường.

Cố Cẩm Niên người còn chưa kịp đi vào, một tiếng hét to đã từ trong đại sảnh truyền ra.

"Ba ngày."

"Lão phu đợi ở chỗ này ba ngày."

"Cố Cẩm Niên hắn ngay cả gặp cũng không chịu nhìn thấy mặt lão phu, dưới gầm trời này còn có người đọc sách cuồng vọng như thế sao?"

"Tô Văn Cảnh, lão phu hỏi ngươi, những thứ nhân nghĩa lễ trí, ngươi đã dạy hắn thứ gì?"

"Lão phu vốn cho rằng ngươi là chính phái thanh lưu của Nho đạo, ẩn cư trong núi mấy chục năm, nên có cảm ngộ khác biệt, xưa nay rời núi, truyền đạo cho thiên hạ, lại không nghĩ rằng ngay cả nhân nghĩa lễ trí cơ bản nhất ngươi cũng không biết dạy lại cho môn đồ."

"Quả thật là ném mất mặt mũi của thư viện Giang Nam."

"Bây giờ, lập tức bảo Cố Cẩm Niên quay lại đây nhanh lên, lão phu phải hỏi thẳng mặt hắn, đến cùng hắn có gì để ngông cuồng?"

"Cũng bởi vì làm được mấy bài thi từ thiên cổ? Viết được mấy bài văn chương thiên cổ? Vì bách tính giải oan là có thể không để người bề trên vào mắt? Là có thể khinh thường những người đọc sách thế hệ trước chúng ta à?"

Tức giận không thôi.

Lời nói giận giữ vang lên như sấm.

Nghe thấy những lời này, vẻ mặt Cố Cẩm Niên vẫn bình thường, chỉ là trong lòng cũng có chút ít cảm xúc.

Nhưng nể tình đối phương đợi mình ba ngày, cộng thêm cũng đã cực kỳ cao tuổi, cho nên vẫn gắng nhịn lại.

"Tôn nho, thế tử điện hạ đã tới."

"Ngài hãy bớt giận."

Ngay lúc này, Giang Diệp Chu bước nhanh đi vào trong hành lang, làm lễ hướng phía một lão giả tóc trắng phau ở trong sảnh đường, rồi cao giọng hô một tiếng.

Khi lời này vừa dứt.

Đại sảnh lập tức yên tĩnh lại, tất cả ánh mắt đồng loạt nhìn ra phía ngoài.

Tô Văn Cảnh nãy giờ phải chịu giáo huấn, cũng không khỏi nhìn thoáng qua bên ngoài.

Cũng hết cách, thủ đoạn của người nhà họ Khổng quá độc ác, mời mấy vị già nho tới, luận tu vi Nho đạo, Tô Văn Cảnh không sợ bọn họ, nhưng luận tuổi tác cùng bối phận, phải xưng hô một tiếng lão tiên sinh.

Nho đạo coi trọng nhất là Lễ .

Lễ là căn bản của Nho đạo, nếu như vô lễ, thì Nho đạo sụp đổ, cảnh giới Nho đạo càng cao, cũng cần tôn trọng lễ tiết.

Có đôi khi Tô Văn Cảnh cũng sẽ không có cách nào.

Mà lúc này.

Bóng dáng Cố Cẩm Niên chậm rãi đi vào trước mắt mọi người.

"Học sinh Cố Cẩm Niên, gặp qua chư vị tiên sinh."

Sau khi đi vào đại sảnh.

Cố Cẩm Niên trái lại cũng bình tĩnh, hắn biết thủ đoạn của Khổng gia, mượn người bên ngoài đến chèn ép mình.

Nếu biết rồi đương nhiên sẽ không ngu ngốc bị mắc lừa.

Hắn thi lễ.

Không có một chút nào đi quá giới hạn.

Nhưng khi Cố Cẩm Niên làm lễ xong, trong đại sảnh nháy mắt an tĩnh lại.

Đại Nho mới vừa rồi còn đang giận dữ mắng mỏ Cố Cẩm Niên, giờ này khi nhìn thấy Cố Cẩm Niên, trong đôi mắt đục ngầu đã lộ ra một tia không vui.

Tôn Chính Nam.

Hắn ta là Đại Nho thế hệ trước, địa vị rất cao, là lão viện trưởng của thư viện Giang Nam, năm đó Tô Văn Cảnh cũng là học sinh của học viện hắn.

Có hơn ba ngàn học sinh môn đệ, bất kể đi đến đâu hắn đều được coi là khách quý.

Người Khổng gia nhìn thấy hắn cũng phải hô một câu Tôn lão.

Đây chính là địa vị của Tôn Chính Nam.

Lần này, là Khổng gia mời hắn tới gặp Cố Cẩm Niên một lần, cũng muốn trao đổi sự tình liên quan tới Thánh khí.

Cho nên hắn mới rời núi một chuyến, thứ nhất là hắn cũng muốn gặp Cố Cẩm Niên, thứ hai là chuyện Thánh khí nhất định phải bàn đến.

Thật không ngờ hắn tới ba ngày, Cố Cẩm Niên lại để bọn hắn chờ ở chỗ này ba ngày.

Một bộ xương già cũng sắp chết rục ở đây.

Việc này làm sao mà hắn không nổi giận được?

Vốn dĩ còn hơi có chút hảo cảm với Cố Cẩm Niên, hiện tại triệt để mất hết.

Tôn Chính Nam cứ im lặng nhìn Cố Cẩm Niên như thế.

Mà những người còn lại cũng không nói chuyện.

Tất cả mọi người đều nhìn Cố Cẩm Niên, cho nên một mực giằng co với lễ tiết này của Cố Cẩm Niên.

Tức thì, Cố Cẩm Niên không khỏi nhíu chặt lông mày.

Mặc dù hắn mặc kệ đám người này ba ngày, nhưng vấn đề là, dựa vào cái gì hắn phải tới gặp bọn họ?

Chuyện Đại Hạ Bất Dạ Thành, chẳng lẽ không thể quan trọng bằng việc gặp những người này?

Nếu làm tốt, Bất Dạ Thành Đại Hạ sẽ trở thành lợi khí không gì sánh kịp của Vương Triều Đại Hạ, kiểm soát tình báo thiên hạ, cộng thêm năng lực kinh tế kinh khủng, có thể đủ khiến Vương Triều Đại Hạ bá chiếm Đông Hoang.

Chuyện lớn như thế, ta gác lại không làm, tới gặp đám người các ngươi?

Biết các ngươi tức giận, ta có lòng tới đây, cũng khiêm nhường lễ độ rồi nha?

Trưng bộ dạng này ra?
Bạn cần đăng nhập để bình luận