Đại Hạ Văn Thánh

Chương 161 Bán Thánh chấn kinh, kế sách có thể bình ổn họa ở Giang Ninh! Hoàng đế chấn kinh! (5)

Lời nói của Cố Ninh Nhai, một hơi đắc tội hai vị đại nhân.

Trâu nha, vẫn là Cố lão lục ngươi trâu nhất.

Trách không được bệ hạ có ý kiến đối với Cố lão lục này, ngươi thế nầy thì ai mà không có ý kiến?

Trái lại Vĩnh Thịnh Đại Đế và Tô Văn Cảnh là mặt không đổi sắc, tu dưỡng là vẫn phải có.

Lưu Ngôn lập tức bước lên gõ cửa phòng.

Không kịp thời ngăn lại thì chỉ sợ Cố Ninh Nhai quay đầu còn nói ra lời đại nghịch bất đạo gì đó.

"Ai vậy? Dám quấy rầy bổn.. bổn trung thần Đại Hạ. Thần Cố Ninh Nhai, tham kiến bệ hạ.”

Giọng Cố Ninh Nhai rất hung dữ, nhưng sau khi mở cửa phòng, cả người trong nháy mắt tê dại.

“Cữu cữu?"

Trong phòng.

Cố Cẩm Niên thật bất đắc dĩ, Lục thúc này của hắn đơn giản chính là muốn cọ nhiệt của tiểu vương tử, thấy Tô Văn Cảnh đưa sách lược đi nên cũng muốn cọ chút công lao, hắn thật sự là bị lục thúc nói đến phát phiền.

Thật không ngờ trung hợp bệ hạ lại tới đây, chuyện này quả thật vui tai vui mắt đây.

"Cẩm Niên, cữu cữu đến xem thử con đã quen chưa."

Nghe được giọng của Cố Cẩm Niên.

Vĩnh Thịnh Đại Đế khuôn mặt tươi cười, đi thẳng vào phòng, không thèm liếc mắt nhìn Cố Ninh Nhai.

Tô Văn Cảnh cùng đi vào theo, cũng không nhìn Cố Ninh Nhai, về phần Lưu Ngôn và Ngụy Nhàn, thoáng cười cười với Cố Ninh Nhai sau đó đóng cửa lại, chờ ở bên ngoài.

“Bệ hạ, Văn Cảnh tiên sinh. Thần còn có việc, xin phép được cáo lui trước."

Cố Ninh Nhai muốn chạy.

Bây giờ ông ta như đang ngồi trên bàn chông.

"Không được."

Tô Văn Cảnh và Vĩnh Thịnh Đại Đế đồng thanh, rất hiển nhiên, lời ông ta vừa mới nói lúc nãy, bọn họ đã thầm ghim ở trong lòng.

Nghe nói thế, Cố Ninh Nhai im lặng.

Ông đã tê tái rồi.

Biết lúc này mình đã xong đời rồi.

Gây ra chuyện lớn rồi.

Vì vậy ông ta đem ánh mắt nhìn về phía Cố Cẩm Niên, kỳ vọng hắn có thể cứu vớt mình chút chút.

“Cữu cữu, sao người lại tới đây?”

Cố Cẩm Niên đứng dậy, vừa định làm lễ nhưng lại bị Vĩnh Thịnh Đại Đế ngăn lại.

"Lúc riêng tư không cần làm lễ. Đừng học theo lão Lục."

"Ngươi là thân ngoại sinh của trẫm, trường hợp như này không cần quá chú trọng nghi thức.”

Vĩnh Thịnh Đại Đế sắc mặt ôn hòa, bảo Cố Cẩm Niên ngồi xuống.

Trong lời nói cũng ngầm chê Cố Ninh Nhai.

Người sau nghe nói như thế thì tiếp tục giả chết.

"Cẩm Niên."

"Cữu cữu đến đây chủ yếu vì hai chuyện."

"Thứ nhất, là nhìn xem con sinh hoạt quen chưa, có muốn trẫm bảo người đưa cho con thêm vài đồ đạc gì không, thời tiết sắp thay đổi, phải chú ý giữ ấm, đừng để bị nhiễm hàn khí."

Vĩnh Thịnh Đại Đế cười nói.

Không trực tiếp hỏi chuyện về sách lược.

"Bẩm cữu cữu, lạnh thì cũng không lạnh mấy, chẳng qua là có người luôn thích tìm ngoại sanh gây phiền phức thôi."

Cố Cẩm Niên mở miệng cũng không hề khách khí.

"Gây phiền phức?"

"Ai dám tìm phiền phức cho ngoại sanh trẫm?"

"Thật là chán sống."

"Cẩm Niên, về sau nếu ai dám tìm con gây phiền phức, chỉ cần con có lý, liền đánh hắn cho trẫm, chỉ cần không đánh chết còn những chuyện khác cứ giao lại cho trẫm xử lý."

"Đám người phụ thân ngươi căn bản không đáng tin cậy, về sau trẫm sẽ làm chỗ dựa cho con, yên tâm."

Vĩnh Thịnh Đại Đế rất chi là ngang ngược.

Bất quá nhìn thì như phóng túng cưng chiều, trên thực tế những lời này cũng có giới hạn.

Phải có lý.

Nếu không có lý thì ngươi khẳng định không đươc phép làm xằng bậy.

"Đa tạ cữu cữu."

Cố Cẩm Niên mỉm cười, lời này mặc dù nghe qua thì như lời nói rỗng tuếch, nhưng cũng phải xem là ai nói.

Xuất phát từ cữu cữu này của mình nói vậy thì không giống nữa rồi.

Chỉ là Cố Cẩm Niên cũng biết cữu cữu mình đích thân tới đây là có mục đích gì.

Không ngoài việc liên quan tới kế sách bình ổn quận Giang Ninh.

Thấy Cố Cẩm Niên đáp ứng. Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng không che dấu nữa, trực tiếp trải giấy tuyên thành trên bàn, thần sắc nghiêm túc nói.

"Cẩm Niên, chuyện thứ hai, chính là chuyện kế sách này."

"Trẫm muốn hỏi ngươi, với kế này của ngươi có bao nhiêu phần chắc chắn sẽ bình định loạn lạc ở Giang Ninh?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế lúc nói chuyện vô cùng nghiêm túc, ánh mắt nhìn Cố Cẩm Niên chăm chú.

"Chín phần.”

Cố Cẩm Niên cũng mười phần tự tin, cho một câu trả lời.

"Một phần còn lại là gì?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế hơi nghi hoặc.

Mặc dù chín thành đã rất cao, nhưng Đại Đế muốn biết nhân tố không xác định này là gì.

"Hắc Giao.”

Cố Cẩm Niên nhàn nhạt trả lời, mưu kế này hắn nắm chắc chín thành, còn một thành còn lại là bởi vì Hắc Giao.

Hắn không dám xác định Hắc Giao có tiếp tục làm loạn hay không.

Nếu như có, vậy thì sẽ rất phiền phức.

"Chuyện này ngươi yên tâm."

"Hắc Giao tuyệt đối không có khả năng tiếp tục làm loạn."

Tô Văn Cảnh lên tiếng, ông rất tự tin.

Có được câu trả lời chắc chắn, Cố Cẩm Niên tự nhiên hơn nhiều.

“Vậy vẫn là chín thành.”

Hắn nói.

"Đây lại là vì sao?”

Trong chốc lát hai người đều nhíu mày, thấy không hiểu, đã bảo đảm chắc chắn rằng Hắc Giao sẽ không làm loạn, vậy thì vì cái gì vẫn là chín thành?

"Thiên tai nhân họa, vạn nhất ngày mai có sao chổi rơi xuống, trực tiếp nện toang Giang Ninh quận thì biết làm sao?"

"Cữu cữu, có ai hiến kế mà có thể tự tin nắm chắc mười phần được ạ? Lỡ đâu thật sự xảy ra vấn đề, người xui xẻo chẳng phải là con sao."

Cố Cẩm Niên cũng chỉ ăn ngay nói thật.

Chỉ là lời này vừa được nói ra, không hiểu sao cả hai người kia đều im lặng, cảm thấy răng hơi đau.

Về phần Cố Cẩm Niên thấy bản thân làm hai người xoay mòng, không kìm được mà thấy rất sung sướng.

Nhưng hắn cũng không tiếp tục vờn hai người nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận