Đại Hạ Văn Thánh

1547 Buổi sáng lập triều, giữa trưa bị diệt, buổi tối khai tiệc.(8)

Nhưng lời này để người ta nghe thấy, chỉ sợ phải câm nín hồi lâu, tuy Cố Cẩm Niên là Thánh Nhân, nhưng một bài thơ đổi một thần vật thế này, thật sự là có chút không thể nào nói nổi.

"Không sao."

"Tương lai đại thế, vẫn hi vọng Thánh Nhân đệ đệ chiếu cố nhiều hơn." Nàng mỉm cười nói.

Nghe vậy, Cố Cẩm Niên không trực tiếp đồng ý ngay, mà chỉ nói ra chuyện kết minh, bao gồm cả yêu cầu.

Nếu làm không được, Cố Cẩm Niên cũng sẽ không đồng ý, hắn không miễn cưỡng bất cứ người nào.

"Tốt, ta hiểu được, Âm Dương cổ tộc nguyện ý đáp ứng." Nàng nhẹ gật đầu, chấp nhận, rất trực tiếp.

"Đã như vậy, đa tạ."

Cố Cẩm Niên cười cười, hai người giao lưu rất đơn giản, không nói thêm gì, mọi thứ đều không cần nói thành lời.

Nhận hạt sen xong, Cố Cẩm Niên định rời đi, tiến về núi Phổ Nguyên.

Chỉ là, đối phương lên tiếng nói tiếp.

"Núi Tây Chu có một vị tỷ tỷ càng xinh đẹp hơn, bảo vật của nàng cũng rất nhiều, ngươi có thể thử vận khí một chút, nhưng bất kể như thế nào, không nên xảy ra bất kỳ mâu thuẫn gì với nàng ấy."

"Nàng rất mạnh, cũng rất cổ xưa, năm tộc cũng không dám trêu chọc nàng."

Nghe nói như thế, Cố Cẩm Niên hơi kinh ngạc, năm tộc cũng không dám trêu chọc người này?

Hắn ghi nhớ tin túc, nói lời cảm tạ với đối phương.

"Đúng rồi, tên ta là Tô Nhu, chờ núi Thần giải phong, ta sẽ đi cổ địa, làm phiền Thánh Nhân đệ đệ dẫn ta đi một chuyến nhé."

Nàng nói, mỉm cười với Cố Cẩm Niên.

"Được!"

Cố Cẩm Niên trực tiếp đồng ý, nói xong, thân ảnh của hắn biến mất không thấy đâu nữa.

Một khắc sau, Cố Cẩm Niên đến núi Phổ Nguyên, chỉ là nhân vật trên núi Phổ Nguyên không hề mở lời mời, Cố Cẩm Niên chủ động lên tiếng, muốn lên núi.

Câu trả lời là từ chối, đương nhiên có lẽ Cố Cẩm Niên là Thánh Nhân nên khẩu khí đối phương không quá ác liệt, chỉ là không muốn.

Nghe câu trả lời này, Cố Cẩm Niên cũng không dây dưa dông dài, trực tiếp biến mất.

Đi vào quân doanh Tây bộ của Đại Hạ.

Lúc này, quân doanh Tây bộ đã sớm bố trí xong trăm vạn đại quân, còn bảy ngày nữa là khai chiến rồi.

Trong quân doanh, mấy trăm mãnh tướng tụ họp, chia ra ngồi ở hai bên trái phải, chính giữa là người cầm quyền, Cố lão gia tử, đảm nhiệm chức Đại tướng quân.

Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng ngự giá thân chinh, chẳng qua là ở hậu phương, cho nên không có ai phản đối.

Cố Cẩm Niên đến, mọi người vội đứng dậy làm lễ.

"Gặp qua chư vị thúc bá." Cố Cẩm Niên đáp lễ, sau đó nhìn về phía gia gia mình, hỏi thăm đơn giản qua, biết được tình huống Ninh Vương bây giờ.

330 vạn đại quân, nước Hung Nô, vương triều Phù La, vương triều Đại Kim, cùng các tiểu quốc Đông Hoang đều ủng hộ Ninh Vương.

"Cuộc chiến ngày mai ảnh hưởng quá lớn, nếu không lấy được ưu thế thì sẽ thua, người trong thiên hạ đều theo dõi, trận đại chiến này liên quan đến thể diện của Đại Hạ." Cố lão gia tử lên tiếng, nói rõ thế cuộc cùng tình huống, ông thấy hơi áp lực, cũng không phải vì đánh thắng hay không đánh thắng, mà là bảy ngày sau Ninh Vương sẽ lập quốc.

Đối với vương triều Đại Hạ mà nói là trần trụi đánh vào mặt, hung hăng tát lên mặt Đại Hạ.

Nếu như trận đầu không thắng thì thật phiền phức, mất mặt quá thể rồi.

Đối với Ninh Vương mà nói chỉ cần không thua, dù ngang bằng thì bọn họ cũng đã thắng.

Áp lực trên người Cố lão gia tử.

Áp lực rất lớn.

Nghe nói như thế, Cố Cẩm Niên hơi do dự, hắn đang suy nghĩ có nên nói với lão gia tử một tiếng, rằng cuộc chiến ngày mai hắn sẽ không dính dáng quá nhiều hay không.

Nhưng nghĩ lại, Cố Cẩm Niên vẫn không nói ra, không phải sợ tổn thương lòng tự tôn, chủ yếu là sợ quay đầu lão gia tử lại bắt đầu tranh đấu, chuyện này không cần thiết, đại chiến đã sắp đến rồi.

"Được rồi, dù khổ nữa mệt nữa thì vẫn phải đánh, bây giờ có lương có binh, còn sợ gì. Đơn giản là phải lấy được ưu thế."

"Cẩm Niên, qua vài ngày nữa, ngươi hãy nhìn thật kỹ xem gia gia đánh trận như thế nào."

"Đọc sách gia gia không bằng ngươi, nhưng bàn về đánh trận, ngươi không bằng một phần trăm của gia gia đâu, học cho tốt, trong vòng ba tháng, nhất định sẽ công phá cửa thành."

"Để ngươi nhìn thử cái gì gọi là chiến thần Đại Hạ."

Cố lão gia tử tự tin vô cùng, khắp khuôn mặt là vẻ đắc ý cùng tươi cười.

Đọc sách ta không giỏi, đánh trận ngươi không bằng.

"Gia gia uy vũ."

Cố Cẩm Niên cười ứng phó một câu.

Rất nhanh, một khắc sau, Cố Cẩm Niên đi vào phía sau, đi chừng năm trăm dặm.

Vĩnh Thịnh Đại Đế ở chỗ này nên cực kỳ nghiêm mật, ngay cả Trấn Quốc Công cũng không thể tùy ý ra vào, đây là quy củ.

Chờ Cố Cẩm Niên đến, Vĩnh Thịnh Đại Đế tự mình ra nghênh đón, sau đó là trò chuyện vui vẻ, cũng hỏi thăm Cố Cẩm Niên chế tạo bao nhiêu đạn dược.

"Lão cữu, ta luyện chế ra một trăm viên, uy lực mạnh hơn gấp mười so với tất cả đạn dược trước mắt."

Cố Cẩm Niên trả lời.

Đó là một tin tốt.

"Tốt, ha ha ha ha, mấy ngày nữa sẽ nổ chết đám cẩu vật này, ha ha ha ha."

Vĩnh Thịnh Đại Đế cười nói, rất phấn khích, cực kỳ chờ mong đến ngày mai.

"Bảy ngày sau, Cẩm Niên, ngày đó chúng ta làm thế nào? Là giày vò trước một trận, hay là trực tiếp xông lên?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế dò hỏi.

"Lão cữu, lúc trước để ngài thả tin tức ra ngoài, có thả ra không?"

Cố Cẩm Niên hỏi, không trả lời ngay.

"Thả rồi, Tiên môn đã biết chúng ta chế tạo chiến giáp kim loại."

Vĩnh Thịnh Đại Đế gật đầu.

"Tốt, vậy thì trực tiếp giết, không cho chúng bất kỳ cơ hội nào."

"Bảy ngày sau, để chiến cơ hiển thế trên bầu trời, không cho bọn họ bất kỳ cơ hội phản kháng nào cả."

"330 vạn đại quân, nếu như có thể, ngoại trừ tướng sĩ của Đại Hạ chúng ta, còn lại giết hết toàn bộ. "

"Một trận chiến bình định Đông Hoang."

"Để bọn họ giờ Tý lập quốc, buổi trưa diệt quốc."

Giọng nói Cố Cẩm Niên vang lên cực kiên định.

"Vây sau buổi trưa thì sao?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế hỏi.

"Khai tiệc ăn cơm chứ gì nữa."

Cố Cẩm Niên trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận