Đại Hạ Văn Thánh

838 Bỏ kiếp này ta làm lại sau, cường giả Phật môn, đích thân đến trước chùa, diệt Phật chi tâm(3)

“Vương gia đã nói đến như vậy.”

“Bản Hầu tin tưởng.”

“Chỉ là hi vọng chuyện này không liên lụy đến Vương gia.”

Cố Cẩm Niên hoàn toàn tin tưởng Lý Lãnh Thu không ở đây. Chỉ là nếu chuyện này cùng Ninh Vương không có chút quan hệ này thì Cố Cẩm Niên không tin.

Nhưng dưới tình huống không có chứng cứ, Ninh Vương lại trực tiếp đoạn tuyệt quan hệ phụ tử với Lý Lãnh Thu, mình cũng không thể nói cái gì.

Vì vậy, Cố Cẩm Niên để cho thuộc hạ khống chế ngọc liễn rời khỏi đây.

Sau khi Cố Cẩm Niên rời đi, Ninh Vương cũng quay người hồi phủ.

Nhưng mà Vương phi Ninh Vương lại lập tức đứng dậy, chắn trước mặt Ninh Vương.

“Vương gia, sao người lại đem chỗ Thu nhi ở nói cho hắn biết.”

“Ngài thật sự không thương Thu nhi chút nào sao?”

Vương phi Ninh Vương mặt mũi tràn đầy nước mắt nói.

“Thu nhi đã ở chỗ đại sư La Trạch, Cố Cẩm Niên không tổn thương được nó.”

Ninh Vương chỉ thờ ơ nói.

Sau đó một mình tiến vào thư phòng.

Ước chừng sau nửa khắc đồng hồ.

Thân ảnh Hầu Quân xuất hiện.

“Vương gia.”

Nhìn thấy Ninh Vương, Hầu Quân cung kính cúi đầu.

“Cố Cẩm Niên đã nắm giữ chứng cứ tuyệt đối, chuyện này không xử lý thỏa đáng sao?”

Thần sắc Ninh Vương rất âm trầm, hỏi thăm Hầu Quân.

“Hồi Vương gia, tất cả mọi chuyện đã được xử lý thỏa đáng. Cố Cẩm Niên không thể nắm giữ chứng cứ tuyệt đối.”

“Có thể là hù dọa lừa gạt.”

Hầu Quân không cần nghĩ ngợi, nói như chém đinh chặt sắt,

Chuyện này do một tay hắn ta xử lý, Cố Cẩm Niên lấy đây ra chứng cứ tuyệt đối?

“Không thể.”

“Bản vương nhìn ra được, hắn nhất định đã nắm giữ chứng cứ tuyệt đối.”

“Nhưng cụ thể là thông qua thủ đoạn gì thì bản vương không rõ.”

“Chỉ là nếu Cố Cẩm Niên đã nói như vậy thì bản vương tin hắn.”

“Chuyện này tuyệt đối không thể liên lụy đến bản vương. Nếu không mà nói sẽ bất lợi cho thế cục về sau.”

Ninh Vương lên tiếng, nói như thế.

“Dám hỏi Vương gia, tiếp theo nên làm như thế nào?”

Hầu Quân lên tiếng, nhìn Ninh Vương hỏi như thế.

“Yên lặng theo dõi kỳ biến, giúp bản vương viết một bẩn tấu chương. Nói là bản vương quản giáo không nghiêm, không biết Lý Lãnh Thu làm chuyện gì. Bản Vương đã đem nó trục xuất khỏi Vương phủ, mặc kệ sống chết.”

“Để bệ hạ trách phạt bản vương.”

Ninh Vương lên tiếng.

Không chút do dự bán nhi tử mình.

“Tuân mệnh.”

“Nhưng mà Vương gia, Cố Cẩm Niên đi tìm Thế tử điện hạ rồi. Thế tử điện hạ có thể xảy ra chuyện hay không?”

Hầu Quân không khỏi lên tiếng hỏi.

“Đại sư La Trạch là cao thủ tuyệt thế của Phật môn. Dưới niệm lực gia trì, vô địch trong đệ lục cảnh. Trừ khi có cường giả đệ thất cảnh xuất thủ, không thì đừng ai nghĩ làm Lãnh Thu bị thương.”

Ninh Vương lên tiếng tin tưởng đại sư La Trạch.

Nhưng mà ông ta dứt lời lại lần nữa lên tiếng.

“Nhưng ngươi vẫn nên thông báo cho đại sư La Trạch một tiếng. Nếu như đến thời khắc tất yếu, thật sự xuất hiện tình huống không thể khống chế thì để cho Lãnh Thu vĩnh viễn ngậm miệng đi.”

“Tạo nên cảnh tượng Cố Cẩm Niên bức tử nhi tử ta. Nếu như Cố Cẩm Niên có chứng cứ tuyệt đối thì bản vương không chỉ đơn giản là quản giáo không nghiêm. Nếu mà Cố Cẩm Niên không có chứng cứ tuyệt đối,”

“Chính là một bước tiến công tốt nhất của bản vương. Ngươi hiểu chưa?”

Sắc mặt Ninh Vương lạnh lùng.

Nhất là lúc nói lời này càng vô tình đến cực điểm, ngay cả nhi tử của mình cũng không buông tha.

“Tuân mệnh.”

Hầu Quân không hề lộ ra dị sắc, dường như biết chút gì đó.

“Ai.”

Rất nhanh, Ninh Vương thở dài, nhịn không được lên tiếng.

“Trách thì trách đám người kia vô dụng. Nếu lúc trước làm cho Cố Cẩm Niên này chết đi thì không có nhiều phiền phức như vậy.”

“Thật không hiểu sao, Cố Cẩm Niên đột nhiên trở nên thông minh như thế. Càng nhìn không ra hắn giống như một thiếu niên mười mấy tuổi.”

Ninh Vương đứng chắp tay nói ra một bí mật mới, cũng nói ra nghi hoặc trong lòng.

“Cái này rất có thể có quan hệ cùng thiên tượng trong Hoàng cung. Dù sao Bạch hồng quán nhật đến giờ không có một giải thích nào.”

Nghe thấy lời của Hầu Quân, Ninh Vương lắc đầu.

“Mặc kệ là như thế nào, chuyện đã đến nước này cứ từ từ đi thôi.”

“Đi xử lý đi.”

Ninh Vương nói.

Rất nhanh, Hầu Quân rời đi. Trong thư phòng chỉ còn mình Ninh Vương.

Ông ta lẳng lặng nhìn một bức tranh chữ trong thu phòng. Phía trên tranh chữ vẽ một đầu đài bàng.

Hiển lộ rõ nội tâm muốn tạo phản của ông ta.

Đúng vậy, ông ta muốn tạo phản.

Vì tạo phản mà ông ta có thể hi sinh tất cả. Thậm chí cả hai nhi tử của mình. Lý Lãnh Thu và Lý Lãnh Tâm sao lại trở thành hoàn khố như thế?

Chính là do ông ta cố ý gây nên. Vương phi cưng chiều hai người bọn chúng Ninh Vương cũng mặc kệ. Bất kể hai người ở bên trong Tây Cảnh làm gì ông ta đều mặc kệ, gần như là nhắm một mắt, mở một mắt.

Gây chuyện lớn thì thế nào?

Vương phi nhất định sễ thiên vị hai người. Vậy mình giả bộ mắt điếc tai ngơ là đủ.

Ông ta đã đợi giờ khắc này.

Chờ có người tìm nhi tử mình gây chuyện.

Nhưng mà kế hoạch của ông ta không phải như vậy. Lúc đầu kế hoạch của ông ta là để cho Hoàng đế hoặc Trấn Quốc Công phát hiện ra hành vi của hai nhi tử mình, sau đó trong cơn giận dữ đem bọn chúng giết chết.

Người này tốt nhất chính là Trấn Quốc Công.

Chỉ cần hai nhi tử của mình chết rồi thì mình có thể danh chính ngôn thuận tạo phản. Người trong thiên hạ cũng sẽ hiểu cho mình.

Tạo phản chính là phải xuất sư nổi danh. Nếu không trên cơ bản đều không thể thành công.

Lúc trước Vĩnh Thịnh Đại Đế tạo phản chính là vì bị ép đến tuyệt cảnh. Ông ta có rất nhiều lần có thể lựa chọn tạo phản nhưng hết lần này đến lần khác đều bị ngay ở lúc sau khi bị tước bỏ thuộc địa, bị giam cầm mới tạo phản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận