Đại Hạ Văn Thánh

Chương 75 Tài hoa tràn vào, trái cây thành thục. Cháu của ta có tư chất Thánh Nhân

Lúc này.

thư viện Đại Hạ.

Ở một chỗ trong đình viện.

Tô Văn Cảnh đang ngồi viết văn chương, trong lòng không khỏi động.

Hắn phát giác.

Đem ánh mắt nhìn về hướng thôn Tiểu Khê.

Giờ khắc này, trong mắt Tô Văn Cảnh lấp loé quang mang, mà cảnh tượng thôn Tiểu Khê cũng đập vào trước mắt.

“Dị tượng Nho đạo?”

Trong mắt của hắn lập tức lộ vẻ kinh ngạc.

Thân là chuẩn Bán Thánh, đối với dị tượng hắn so với người thường càng hiểu nhiều hơn.

Dị tượng này tuy là dị tượng bình thường nhất nhưng người đọc sách bình thường khó mà ngưng tụ. Có thẻ dẫn đến dị tượng như vậy mang ý nghĩa là tất cả người đọc sách ở một huyện chi địa từ trước đến nay đều tán thành bàu bi từ này như nhau.

“Mười năm mài một kiếm, sương lưỡi đao chưa từng thử.”

“Hôm nay đem bày ra quân, ai có chuyện bất bình?”

“Tốt.”

“Thơ hay.”

“Thơ hay.”

“Không ngờ rằng, tôn tử của Trấn Quốc Công lại giấu sâu như thế.”

“Thật sự thú vị.”

“Lão phu thật sự muốn xem xem, một kiếm này đến cùng sắc bén hay không sắc bén.”

Tô Văn Cảnh nhiều hứng thú nhìn về phía thôn Tiểu Khê.

Mà cửa phía Nam thôn Tiểu Khê.

Cố Ninh Nhai đã triệt để sững sờ đứng nguyên tại chỗ.

Hắn nhìn Cố Cẩm Niên cách đó không xa, trong mắt hoàn toàn là không thể tin.

Mười sáu năm qua.

Đại chất tử của chính mình này, hắn đã nhìn thấy từ nhỏ đến lớn.

Cầm kỳ thi hoạ, tất cả đều không được.

Thi từ ca phú, lại càng nát đến không đành lòng nhìn thẳng.

Cho dù là võ đạo, Cố Cẩm Niên cũng không phải đặc biệt yêu thích. Nếu như không cưỡng ép hắn tập võ thì đoán chừng ngay cả võ đạo cũng không được.

Chỉ một người như vậy.

Tại hôm nay lại mạnh mẽ trang bức một đợt.

“Mười năm mài một kiếm, sương lưỡi đao chưa từng thử.”

“Hôm nay đem bày ra quân, ai có chuyện bất bình?”

Giờ khắc này, thi từ của Cố Cẩm Niên chiếu trong mắt hắn.

Phía trên trường thi, hai mươi chữ nhỏ toả kim sắc hiển hiện, khiến cho mỗi người ở đây cũng không khỏi kinh ngạc.

Mà bỗng nhiên ở giữa.

Cố Cẩm Niên bỗng ý thức được một việc.

Mười năm mài một kiếm, sương lưỡi đao chưa từng thử?

Chất nhi này của mình.

Đã ẩn giấu mười năm?

Cái này.

Cái này.

Cái này.

Cố Ninh Nhai mở to hai mắt nhìn.

Hắn có chút không dám tin tưởng nhưng bây giờ sự thật lại bày ở trước mắt.

Mười năm mài kiếm, ở thời điểm này lựa chọn ra khỏi vỏ.

Điều này cần nghị lực khủng bố đến mức nào, lại cần quyết tâm kinh khủng đến mức nào.

Nói thật thì cho dù là mấy ca ca phế vật kia của mình cũng không làm được.

Nhưng đại chất tử của mình vậy mà làm được.

Nghĩ đến đây, Cố Ninh Nhai không khỏi hưng phấn, toàn thân phát run. Hắn nắm chặt nắm đấm, toàn thân tê dại, là hưng phấn cũng là kích động.

“Chất nhi của ta có tư chất Thánh Nhân.”

Hắn rất muốn ngửa mặt lên trời gào to một tiếng. Nhưng câu nói này lại bị hắn giấu ở trong lòng, hắn cũng không thể nói ra.

Mà trong nháy mắt, lôi kéo thủ hạ bên cạnh nói.

“Nhanh.”

“Ra roi thúc ngựa.”

“Đi phủ Quốc Công, đem việc này nói rõ cho lão gia tử.”

“Lại đi nói cho lần lượt các huynh trưởng kia biết cho ta.”

“Không cần kéo dài thời gian.”

“Nhớ kỹ, để bọn hắn chuẩn bị kỹ càng rượu cùng thức ăn ngon, không được qua loa.”

Cố Ninh Nhai hưng phấn đến mức nói chuyện cũng run rẩy, việc vui như vậy đối với Cố gia mà nói chính là một chuyện tốt cực lớn.

Hiện tại Cố gia thiếu sót nhất chính là gì?

Chính là một vị Nho Thần.

Nho giả đại biểu cho thiên địa.

Cố gia có gia nghiệp vĩ đại, bị vô số người nhìn chằm chằm, như một thanh kiếm treo trên đầu.

Cho nên Cố gia cần một vị Nho Thần mà không phải năng thần cũng không phải văn thần.

Có quyền lợi hau không không quan trọng.

Trọng điểm chính là Nho đạo có uy vọng cao hơn, có thể được lòng của người đọc sách trong thiên hạ. Chủ yếu nhất là được thiên địa tán thành.

Kể từ đó cho dù Hoàng đế Đại Hạ thật muốn tìm Cố gia gây phiền phức thì cũng không dám tuỳ ý đến.

Dù sao muốn gán tội cho người khác thì sợ gì không tìm được lý do.

Nhưng nếu tài hoa của Cố Cẩm Niên là thật thì Cố gia sẽ biến nguy thành an.

Cùng lắm thì Cố gia giao binh tướng quyền ra.

Cố Cẩm Niên lựa chọn hôm nay để thể hiện ra thực lực có thể nói là vừa đúng lúc.

Mà Dương Hàn Nhu ở một bên cũng tràn đầy vẻ kinh ngạc trong đôi mắt xinh đẹp cùng với không tưởng tượng được.

Nàng cùng Cố Cẩm Niên là đồng môn đã hai năm.

Trong ấn tượng của nàng, Cố Cẩm Niên ngoại trừ có tướng mạo tuấn mỹ thì không có ưu điểm gì khác.

Văn không bằng Trương Uân, Võ không bằng Ngô An.

Lại không ngờ rằng, hôm nay Cố Cẩm Niên làm thơ có thể dẫn đến dị tượng?

“Hắn một mực ẩn giấu.”

“Cho đến hôm nay mới triển lộ tài hoa sao?”

“Người này, tâm cơ quá mức kinh khủng.”

Trong chốc lát Dương Hàn Nhu nuốt một ngụm nước bọt. Nàng cảm thấy không hiểu Cố Cẩm Niên ở phía trên trường thi, bụng dạ cực sâu.

So với nàn tưởng tượng còn kinh khủng hơn nhiều.

“Được.”

“Tốt một câu mười năm mài một kiếm, sương lưỡi đao chưa từng thử.”

Tốt một câu hôm nay đem bày ra quân, ai có chuyện bất bình.”

“Thơ này rất tốt, vô cùng tốt.”

Đột ngột ở giữa.

Nhóm quan chủ khảo ở cửa vào nhao nhao mở miệng. Bọn hắn tỉnh lại từ trog kinh ngạc, ánh mắt rơi vào thi từ phía trên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận