Đại Hạ Văn Thánh

607 Đại nho tự sát, triệt để náo loạn, tiếng mắng như biển, vạn người tụ kinh(5)

Hắn muốn thay Cố Cẩm Niên đi gia yến Khổng gia một chuyến.

Gia yến của Khổng gia sẽ cử hành vào tháng sau, tình huống Cố Cẩm Niên ngộ đạo còn không biết cụ thể là gì, không có khả năng bởi vì đi tham gia gia yến này, mà chậm trễ ngộ đạo.

Chỉ là Tô Văn Cảnh đáp lại, trong nháy mắt nhận được vô số tiếng vọng.

"Cần ngươi đi thay hắn sao? Chuyện này là Cố Cẩm Niên chọc ra, lần này Văn Cảnh tiên sinh đi, là vì cầu tình cho Cố Cẩm Niên sao? ”

"Lúc gia gia còn ở đây thì dựa vào gia gia, lúc gia gia không có ở đây thì dựa vào lão sư? Đây là Nho giáo Thánh tử sao? Thật nực cười. ”

"Việc này còn chưa tới phiên Văn Cảnh tiên sinh ra mặt cho Cố Cẩm Niên đi? Ngài cũng không phải lão sư của Cố Cẩm Niên, chỉ là tiên sinh mà thôi. ”

"Cái gì ngộ đạo với không ngộ đạo? Hắn có được Thánh Khí, chẳng lẽ còn không thể ngộ đạo? Theo ta thấy, chính là đang tìm lý do, đơn giản chính là không dám đi gia yến Khổng gia, sợ bị người nhục nhã. ”

"Lúc trước ta còn không tin những chuyện này là thật, hiện giờ Cố Cẩm Niên chột dạ, ta xem như hoàn toàn hiểu được."

"Nếu trong lòng không thẹn, vì sao không dám đi? Còn nhờ người đi thay? Buồn cười đến cực điểm. ”

"Ngộ Đạo? Sớm không ngộ đạo, muộn không ngộ đạo? Hết lần này tới lần khác ngộ đạo? ”

"Thật coi như bọn ta là kẻ ngốc sao?"

Tiếng đáp lại vang lên, tựa hồ so với lúc trước còn kịch liệt hơn, điều này rất không tầm thường, bởi vì người ra mặt là Tô Văn Cảnh, đứng đầu phái thanh lưu, theo lý thuyết danh vọng của Tô Văn Cảnh rất cao.

Hắn mở miệng, lẽ ra sẽ không có nhiều thanh âm như vậy, nhưng thanh âm trong vương triều Đại Hạ rất nhiều.

Nhiều hơn trước.

Hiển nhiên, là có người không hy vọng Tô Văn Cảnh thay Cố Cẩm Niên tham gia gia yên của Khổng gia.

Khổng gia muốn Thánh Khí.

Không phải là ai đến.

Tô Văn Cảnh đến hay không cũng không sao cả, nhưng Cố Cẩm Niên nhất định phải đến, cho nên loại thanh âm này rất mãnh liệt, nhất định muốn Cố Cẩm Niên tự mình ra mặt.

Có rất nhiều âm thanh như vậy.

Nhưng Tô Văn Cảnh không để ý tới, hắn biết đám người này ẩn giấu ý đồ xấu xa gì, bất quá Tô Văn Cảnh vẫn là đi Cố gia cùng hoàng cung một chuyến.

Truyền lại một tin tức.

Vô luận như thế nào, chờ đến khi Cố Cẩm Niên kết thúc ngộ đạo rồi nói sau, không thể bởi vì chuyện này, quấy nhiễu đến Cố Cẩm Niên ngộ đạo.

Cố gia đồng ý, cũng không để ý tới chuyện này.

Vĩnh Thịnh đại đế cũng đồng ý với lựa chọn này.

Vô luận như thế nào, hiện tại cái gì cũng không làm, cứ để cho bọn họ nói, dù sao ngộ đạo là trọng yếu nhất.

Như thế, liên tục qua năm sáu ngày, tiếng mắng vẫn có, nhưng đích xác so với lúc trước yếu hơn rất nhiều, dù sao Cố Cẩm Niên ngộ đạo, từ đầu đến cuối cũng không đáp lại.

Tô Văn Cảnh sau khi đáp lại, cũng không có gì để nói, mặc cho người bên ngoài suy đoán như thế nào, không đáp lại là giải pháp tốt nhất.

Nhưng ngay sau khi chuyện này dần dần lắng xuống.

Một chuyện làm cho tất cả mọi người không nghĩ tới đã xảy ra, cũng đem chuyện này, triệt để kích nổ.

"Tôn Chính Nam tiên sinh tự sát."

Khi tin tức lan truyền.

Cả vương triều Đại Hạ trực tiếp nổ tung.

Đặc biệt là Thư viện Giang Nam.

Khi tất cả người đọc sách ở Thư viện Giang Nam biết được chuyện này, những người đọc sách này hoàn toàn đứng ngồi không yên.

Ai có thể ngờ rằng, vào lúc này, Tôn Chính Nam tự sát.

Hơn nữa sau khi Tôn Chính Nam chết, lưu lại một phong di thư.

Nội dung trong đó là mạnh mẽ lên án Cố Cẩm Niên.

Nội dung di thư dương dương sái sái ba bốn ngàn chữ, đầu tiên là nói rõ sở tác sở vi cả đời này của mình, không hổ thẹn với lòng, chỉ cho rằng mình quá mức thẳng thắn, có chút đắc tội với người khác, nhưng đây chính là phẩm hạnh của mình.

Lại không nghĩ tới vào lúc tuổi già, bởi vì phẩm hạnh này của mình, rước lấy thiên đại sỉ nhục.

Thân là Đại nho, đào lý khắp thiên hạ, giáo thư dục nhận, tân tân khổ khổ mấy chục năm, cũng bởi vì giận dữ mắng Cố Cẩm Niên vài câu, từ đó bị tước đi vị trí Đại nho.

Trở thành một người bình thường, điều này làm cho hắn cảm thấy bị sỉ nhục vô cùng.

Cho nên, mạnh mẽ lên án Cố Cẩm Niên tận ngàn chữ, cuối cùng cũng nói rõ mình không muốn ở lại trên đời này, hy vọng người đọc sách thiên hạ có thể vì mình đòi một cái công đạo.

Sau đó tự sát.

Cái chết của Tôn Chính Nam trở thành điểm kích nổ của chuyện này, vốn dĩ chuyện này đã sắp lắng xuống, nhưng ai có thể ngờ được, Tôn Chính Nam thế nhưng lại lựa chọn tự sát chứ?

Trong lúc nhất thời, có rất nhiều tin tức truyền ra.

Tôn Chính Nam bị tước đi tài hoa Đại nho, thân thể suy tàn không chịu nổi, hơn nữa bởi vì tức giận công tâm, dẫn đến có chút dấu hiệu đột quỵ, thậm chí không thể tự lo liệu sinh hoạt.

Hắn vốn đã hơn tám mươi tuổi, dựa vào tài hoa tẩm bổ thân thể, hiện giờ tài hoa không còn, thân thể suy bại, các loại ốm đau ập đến, làm hắn kêu khổ thấu trời.

Cuối cùng trong cơn giận dữ, không còn mặt mũi nào ở lại, treo cổ tự sát.

Theo những tin tức này truyền ra, tiếng mắng chửi như sóng thần ập đến.

"Cố Cẩm Niên, ngươi sẽ chết không được tử tế."

"Đáng thương Tôn lão, một đời anh danh, vì nước vì dân, giáo thư dục nhân, lại không bằng quyền quý tàn nhẫn, Cố Cẩm Niên, ngươi có còn là con người không?"

"Một hai câu nói, liền tươc bỏ tài hoa người ta, Thánh Khí bực này ở trong tay ngươi, người đọc sách chúng ta ăn ngủ không yên."

"Đường đường là Đại nho, tuổi già không được chết tốt, thật đáng buồn đáng tiếc, thật đáng buồn đáng tiếc mà, Cố Cẩm Niên, ngươi thân là kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này, ngươi còn không nhận sai sao?"

"Vô luận ngươi có vinh quang như thế nào, bức tử Đại nho, ngươi không biết đối nhân xử thế."

Tiếng mắng chửi như sóng thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận