Đại Hạ Văn Thánh

Chương 387 Người Hung Nô tới, Đại Hạ tổ chức thịnh yến, Cố Cẩm Niên ra sân, giận dữ mắng mỏ man nhân! (6)

Năng lực lớn nhất của Khổng gia là gì?

Dư luận.

Dư luận là kinh khủng nhất.

Miệng của đám người đọc sách này là thanh đao sắc bén nhất trong thiên địa.

Nhưng còn có một thế lực, cũng cực kỳ khủng bố.

Nữ nhân.

Đúng vậy, là nữ nhân.

Có thể chi phối dư luận không chỉ có người đọc sách, chủ yếu hơn vẫn là nữ nhân.

Trong lúc nhất thời, ý tưởng này vừa nảy ra, Cố Cẩm Niên không khỏi rơi vào suy tư.

Chuyện này nếu làm tốt.

Về sau chẳng những không sợ người nhà họ Khổng, thậm chí người nhà họ Khổng còn phải sợ mình.

Vượt qua khúc cua*?

*Tận dụng cơ hội từ những góc hẹp để đạt được tiến bộ nhanh chóng

Sao lại quên mất điều này nhỉ?

Hít.

Cố Cẩm Niên càng nghĩ càng thấy có thể thực hiện được, càng nghĩ càng thấy có thể làm.

Trong xã hội phong kiến cổ đại, nữ tử không có địa vị, nhưng đây là thế giới Nho đạo, là thế giới siêu phàm.

Nếu bản thân có thành tựu Nho đạo thì hoàn toàn có thể lật đổ tư tưởng phong kiến này.

Không phải nói để nữ tử cầm quyền, mà là để nữ tử có chính kiến của riêng mình, phản kháng lại chuyện bất công.

Việc này phải làm cho tốt.

Trực tiếp lập đức lập công lập ngôn, trở thành thánh cũng không thành vấn đề.

Bất quá, việc này cần phải suy nghĩ từ từ, từng bước từng bước suy nghĩ cho tốt, tuyệt đối không thể làm loạn, phải cẩn thận có thứ tự.

Nếu không làm không tốt, mình liền xong đời.

Nhưng Dương Hàn Nhu đã cho mình một gợi ý lớn.

Vả lại Dương Hàn Nhu cũng thích hợp trở thành nhân vật này.

Quý tộc Kinh đô, tôn nữ của Thượng thư, mặt mày nguyệt sắc, hơn nữa còn biết ngụy trang, tâm tư kín đáo, phù hợp với thiết lập nhân vật lãnh tụ của phụ nữ nha.

Tuy nhiên mình nhất định phải quan sát cẩn thận, dù sao Dương Hàn Nhu cùng mình chỉ có thể nói là bằng hữu, không tính là người biệt quan trọng.

Nhất định phải khống chế nàng, mới có thể thực hiện kế hoạch, nếu không, bồi dưỡng được một nhân vật như vậy rồi bị nàng trở mặt thì bản thân cũng đi đời nhà ma.

Kế hoạch này cứ giữ lại.

Bất động trước đã.

"Cẩm Niên ca ca, huynh cứ nhìn chằm chằm muội làm gì vậy?"

Trong phòng.

Ánh mắt Cố Cẩm Niên một mực dán lên Dương Hàn Nhu, khiến nàng có chút hoảng hốt, không biết mình đã làm sai điều gì.

"Không có gì."

"Đột nhiên cảm thấy Hàn Nhu muội muội xinh hơn rất nhiều."

Cố Cẩm Niên khẽ cười nói.

Lúc này, Hàn Nhu không khỏi cười ngượng ngùng, trong khi Dao Trì tiên tử ở bên cạnh thì ánh mắt hiện lên một tia kì lạ.

Giống như có chút ghen ghét.

"Được rồi."

"Không còn sớm nữa, ta muốn đọc sách tiếp."

"Lý Cơ, yến hội ngày mai ngươi vẫn nên đi đi, nếu không thái tử gia của ngươi lại muốn mắng ngươi."

"Chư vị về đi."

Cố Cẩm Niên không dông dài nữa, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.

Đợi mọi người rời đi.

Cố Cẩm Niên không để ý đến những chuyện thị phi đúng sai dó, trong đầu hắn bây giờ cũng không thể không trầm tư về vấn đề hòa thân.

Hòa thân vào lúc này.

Nhất định phải xác định lại ý đồ của đối phương là gì?

Nếu chỉ vì hai nước thông thương, vậy không còn gì để nói.

Muốn ngăn cản cũng không ngăn cản được.

Nhưng nếu có tình huống khác, chẳng hạn như liên quan đến quốc vận, vậy thì kiên quyết không có khả năng.

Chỉ là hắn không có chứng cứ.

Suy đoán xằng bậy mà không có chứng cứ, tất nhiên vô dụng.

"Yến hội ngày mai."

Cố Cẩm Niên suy nghĩ.

Hắn đang suy nghĩ ngày mai có nên đi hay không đây.

Cứ như thế.

Mãi cho đến chạng vạng tối.

Trắc điện hoàng cung.

Đại hoàng tử Hung Nô đang tổ chức thiết yến, một số quý tộc Hung Nô bưng rượu, uống bằng bát lớn.

Trương Uân ngồi bên cạnh Đại hoàng tử, không ngừng nịnh nọt mời rượu, ca ngợi sự uy vũ của Đại hoàng tử.

"Trương Uân huynh."

"Nữ nhân của Đại Hạ các ngươi dáng dấp thật xinh đẹp, có thể cho chúng ta hưởng thụ mấy người được không?"

"Chúng ta cho bạc."

Có người uống rượu, cười ha ha nói.

Khi lời này vừa nói ra, Trương Uân cười.

"Trong kinh đô có Giáo ti phường, nếu chư vị nguyện ý, có thể đến Giáo ti phường ngồi một chút."

Hắn giới thiệu giáo ti phường cho đám người.

"Giáo ti phường? Đây là chỗ tốt."

"Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta vẫn luôn nghe nói đến Giáo ti phường Đại Hạ, có không ít mỹ nữ, nếu được, mong Trương huynh hãy dẫn đường."

Nghe vậy, đám người nhao nhao nói.

Chỉ có Đại hoàng tử ra lệnh.

"Ngày mai chính là yến hội."

"Không ai được phép đi."

"Chờ sau khi yến hội kết thúc, rồi hãy đi Giáo ti phường."

Đại hoàng tử cao giọng nói.

Nghe vậy mọi người đều mất đi hứng thú, nhưng lời của Đại hoàng tử nói bọn hắn vẫn nghe theo, không dám lỗ mãng.

"Thực ra cũng không sao, để ta liên hệ bảo giáo ti phường phái vài người tới trợ hứng cho chư vị, cũng không phải không được."

Trương Uân nhiệt tình.

"Hiện tại không cần, ngày mai rồi nói."

Đại hoàng tử cự tuyệt, dù sao phía trên cũng đã căn dặn, bằng không hắn cũng muốn đi xem thử rồi.

"Đúng rồi, Trương huynh, hỏi ngươi chuyện này, Cố Cẩm Niên rốt cuộc có bản lãnh gì, vì sao đường đường Lễ bộ Thượng thư cũng tránh hắn như tránh rết vậy?"

Đại hoàng tử tò mò hỏi.

"Hừ, Đại hoàng tử, không phải ta gièm pha Cố Cẩm Niên."

"Nhưng hắn ta chẳng qua ỷ vào bản thân là tôn nhi của Quốc Công mà ngang ngược càn rỡ."

"Nói thật, nếu hắn ta đứng trước mặt của Đại hoàng tử ngài, ngài chỉ dùng một tay thôi cũng đủ xách hắn lên."

"Về phần văn thải, quả thật hắn có, thế nhưng vẻn vẹn cũng chỉ có chút đó."

Giọng điệu Trương Uân rõ ràng mang theo vị chua.

Đám người này lại không ngốc, nghe ra được.

Tài văn chương bình thường mà tước được quốc vận của Hung Nô? Đùa nhau chắc?

Nhưng hiểu thì hiểu, Trương Uân vừa nói như vậy tất cả mọi người vẫn thoáng khinh thường.

"Có điều Đại hoàng tử ngài yên tâm, hắn ta không dám trêu chọc ngài."

Trương Uân bổ sung một câu.

Mà Đại hoàng tử lại cười ha ha.

"Ta cũng sẽ không khiêu khích hắn, bản hoàng tử tới đây là vì hòa thân, không phải đến tìm phiền toái."

"Nhưng, nếu Cố Cẩm Niên gây chuyện với bản hoàng tử, bổn hoàng tử cũng sẽ không cho hắn sắc mặt tốt đâu."

Đại hoàng tử lên tiếng.

Vẫn là câu nói đó, ngươi không phạm tới ta, ta sẽ không phạm ngươi.

"Đại hoàng tử quả nhiên lòng dạ bao dung, Trương mỗ kính ngài một chén."

Trương Uân mỉm cười, tiếp tục lấy lòng.

Tiệc rượu cứ thế tiếp tục đến đêm khuya.

Sau đó mới tan cuộc.

Hôm sau.

Trong hoàng cung đã bắt đầu bận rộn.

Đại hoàng tử Hung Nô đường xa đến đây, tất nhiên phải chuẩn bị đón tiếp long trọng.

Bắt đầu bận rộn từ giờ sửu.

Cho đến buổi trưa, lúc này mới xong.

Thịnh yến đã bố trí tốt, văn võ bá quan cũng rối rít tiến vào sân.

Trong Khánh điện, những chiếc đèn lồng đỏ treo cao, các ca cơ lần lượt nhảy múa.

Rượu ngon món ngon nhiều vô số kể.

Bắt đầu Từ giờ Mùi, cách mỗi nửa canh giờ, lại bắn pháo hoa.

Vô cùng náo nhiệt.

"Đại hoàng tử Hung Nô giá lâm."

"Tể tướng mộc Cáp Nhĩ Hung Nô giá lâm."

"Bình Dương hầu giá lâm."

Giọng nói vang lên từng đợt.

Có thái giám thị nữ bắt đầu an bài chỗ ngồi, phía trong và bên ngoài, phía trong đều là quyền quý chân chính, mà bên ngoài thì là bách quan và một số Nho Thần của thư viện, cùng tùy tùng nước Hung Nô.

Bên trong phía bên phải, là vị trí của mộc Cáp Nhĩ và mấy người Tề Tề Mộc, tất cả đều là người nước Hung Nô.

Ngồi bên cạnh chủ vị là Tể tướng Lý Thiện, sau đó là Thượng thư lục bộ, rồi đến các thị lang.

Thái tử thì ngồi phía bên trái Hoàng đế, vị trí tương đối gần, Lý Cơ cũng ngồi bên cạnh.

Vĩnh Thịnh Đại Đế vẫn chưa xuất hiện.

Nhưng cảnh tượng đã rất náo nhiệt.

Võ tướng không tới nhiều người, dù sao họ cũng có thù rất lớn với Hung Nô quốc, tốt nhất đến ít, thịnh yến này có mời Trấn Quốc Công, nhưng trên dưới Lễ bộ đều hi vọng Trấn Quốc Công cũng đừng đến.

Cũng may, Trấn Quốc Công chán ghét những người Hung Nô này nên cũng không phụ hi vọng của họ, không tới.

Yến hội còn chưa bắt đầu, ca cơ nhảy múa động lòng người, những người Hung Nô này đang nhìn chòng chọc ca cơ, nói ngôn ngữ của Hung Nô, rất rõ ràng không phải lời nói tốt đẹp gì.

Mãi cho đến giờ Thân.

Dương Hàn Nhu cũng tới, đi cùng học sinh thư viện Đại Hạ, nhân số không nhiều, chỉ bốn năm người, dù sao bậc cha chú của họ đều là đại quan, thịnh hội dạng này cũng được mời.

Nhưng mà khi Dương Hàn Nhu đến.

Người Hung Nô lập tức nhìn về phía nàng.

Dù sao Dương Hàn Nhu có tướng mạo xuất chúng, đứng ở nơi đó thật sự hấp dẫn vô số ánh mắt.

"Gia gia."

Dương Hàn Nhu đi vào bên trong, nhìn thấy gia gia mình thì gọi một tiếng, mỉm cười ngọt ngào.

Nụ cười này, càng làm cho người Hung Nô nhìn đến ngây dại.

"Ngồi ở phía sau đi."

Trông thấy tô nữ của mình đến đây, Dương Khai chỉ vào vị trí đằng sau một chút, để họ ngồi xuống.

Nhưng đúng lúc này.

Bống có một người nước Hung Nô đứng dậy.

Một trưởng tử của vương gia nước Hung Nô.

"Dương Thượng thư, đây là tôn nữ của ngài sao?"

Hắn đứng nói, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Dương Hàn Nhu, đồng thời hỏi Dương Khai.

"Làm sao?"

Nghe vậy, Dương Khai mặt không biểu tình.

"Không ngờ tôn nữ ngài xinh đẹp như thế, khiến cho ta vừa gặp đã khó quên, Dương Thượng thư, có thể để nàng ngồi ở bên cạnh, ta muốn nói chuyện một lúc cùng tôn nữ ngài, mong Dương Thượng thư đáp ứng, quân tử đạt được mỹ nhân."

Người đó rất lớn mật trực tiếp nói ra.

Muốn ngồi cùng Dương Hàn Nhu.

Muốn thân mật một chút.

Dương Khai nghe đến đây không khỏi nhíu mày, tôn nữ bảo bối của mình, cùng người Hung Nô ngồi chung một chỗ?

Đáng xấu hổ hay không?

Mà trong mắt Dương Hàn Nhu lóe lên vẻ sợ hãi, nàng thật sự rất sợ, dù sao người này cao lớn hung ác, dung mạo cũng mười phần xấu xí, nàng có chút sợ hãi.

"Lễ chế Đại Hạ, ngồi bên phải là quý khách, không thể vượt qua."

Dương Khai nhàn nhạt lên tiếng trực tiếp bác bỏ.

"Thượng Thư đại nhân, chẳng qua chỉ ngồi một chút, trò chuyện hữu nghị hai nước, cũng không phải có ý nghĩ gì khác, hơn nữa đang thịnh hội, vị huynh đệ kia của ta cũng sẽ không làm bậy."

"Thượng Thư đại nhân cự tuyệt như vậy, không khỏi có chút kỳ thị đối với chúng ta nhỉ?"

Người nói chuyện là một vị quý tộc Hung Nô.

Cho rằng Dương Khai kỳ thị bọn hắn.

Lời nói này khiến Dương Khai thay đổi sắc mặt.

Trong lúc nhất thời, tình thế có chút khó xử.

Không ít cặp mắt đều nhìn tới.

Quan viên Đại Hạ đồng loạt nhíu mày, cảm thấy đám người này thật sự không hề có gia giáo.

Lý Cơ càng giận mà không dám nói gì, trước khi đến thịnh hội cha hắn cũng dặn dò, tuyệt đối không thể nói lung tung, xảy ra chuyện sẽ không gánh nổi.

Vì vậy hắn không thể nói gì.

Nhưng vào lúc này, một giọng nói vang lên.

"Hàn Nhu muội muội."

"Tới đây."

Giọng nói vừa vang lên.

Nháy mắt đã hấp dẫn vô số ánh mắt nhìn qua.

Là Cố Cẩm Niên.

Thịnh hội này.

Cuối cùng Cố Cẩm Niên vẫn tới.

Hắn mặc một bộ nho bào, chậm rãi đi vào bên trong, vẻ mặt bình tĩnh, gọi Dương Hàn Nhu.

Nghe thấy lời nói của Cố Cẩm Niên.

Dương Hàn Nhu lập tức đi đến chỗ Cố Cẩm Niên, ai nói cũng không nghe.

Đồng thời nội tâm mười phần vui sướng.

Thời khắc mấu chốt, Cố Cẩm Niên đã tới, quả thật là cọng rơm cứu mạng của nàng.

Mà trong lòng Dương Khai cũng nhẹ nhàng thở ra.

Ấy thế mà không đợi ông ta thở phào xong, câu nói tiếp theo của Cố Cẩm Niên, để tình cảnh trong nháy mắt rét lạnh.

"Cách bầy man nhân kia xa một chút."

"Tránh cho ô uế cơ thể."

Giọng nói vang lên.

Trong lúc nhất thời, cảnh tượng như đông cứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận