Đại Hạ Văn Thánh

Chương 299 Trách phạt học sinh? Cố Cẩm Niên xuất hiện, giận dữ mắng cả sảnh đường, hai nước tuyên chiến? (7)

“Hừ.”

“Bớt giận sao?”

“Đại Hạ ta dùng lễ nghi ngoại giao, đối với sứ thần các nước đều dùng lễ nghi tiếp đón nhưng không ngờ một chuyện như vậy thôi mà có thể khiến cho Tam Hoàng tử Thần La nói ra loại lời như này.”

“Lấy răng trả răng, lấy mắt trả mắt. Tốt một câu lấy răng trả răng, lấy mắt trả mắt. Xin hỏi một câu, có phải là chúng ta quá khách khí nên vương triều Phù La các người cảm thấy có thể cùng vương triều Đại Hạ chúng ta tranh nhau phát sáng không?”

“Thật sự không sợ chết sao?”

“Thật sự coi Đại Hạ chúng ta không có người nào sao?”

“Thật sự cảm thấy Đại Hạ ta dễ bắt nạt sao?”

“Còn có tên Liễu Minh này.”

“Ngươi thì tính là loại người gì? Trước đó lão phu đã có ý tốt khuyên nhủ khách khí với ngươi. Vậy mà ngươi được đà lấn tới. Chẳng lẽ ngươi cảm thấy lão phu chỉ là một Lễ bộ Thượng thư còn không bằng một thư sinh như ngươi sao?”

Giọng nói của Dương Khai cũng dần dần tức giận. Những ngày nay, tiếp đãi sứ thần các nước, hắn đã đau đầu không ít. Nhất là mấy ngày trước, tên Liễu Minh này còn không thèm nể mặt hắn.

Lễ bộ Thượng thư.

Quan lớn trong triều.

Đại thần Lục bộ.

Một ý nghĩ có thể quyết định sinh tử vô số người.

Người như vậy thế mà bị người khác coi thường.

Nghĩ lại càng tức giận.

Hôm nay, Dương Khai không chỉ giúp Cố Cẩm Niên, cũng không chỉ đứng ở góc độ Đại Hạ mà còn là ân oán của chính mình.

Quả nhiên lời vừa thốt ra.

Sắc mặt Liễu Minh trắng bệch. Lúc trước hắn tức không nhịn được nên không để ý đến điều này.

Hiện tại toàn thân phát run, tràn đầy sợ hãi.

Hoàn toàn chính xác, người chính là được một tấc lại muốn tiến thêm một bước. Ngươi cho hắn chút mặt mũi thì phần lớn người đều không thức thời.

“Liễu Minh, tội ngươi đáng chết vạn lần.”

“Còn không mau quỳ xuống.”

Có người rống to, nhìn phía Liễu Minh.

Người kia vội vàng quỳ trên mặt đất, hướng phía Dương Khai dập đầu.

“Dương đại nhân, trước đó là học sinh nhất thời tức giận, mất lý trí. Mong Dương đại nhân khai ân, tha thứ cho học sinh.”

Liễu Minh thành thật dập đầu liên tiếp mấy lần.

“Dương đại nhân, vừa rồi là bản hoàng tử nói lung tung. Mong rằằng Dương đại nhân không nên cũng vãn bối tức giận.”

“Vãn bối biết sai rồi, xin Dương đại nhân thứ tội.”

Tam Hoàng tử Thần La cũng hướng phía Dương Khai cúi đầu.

Là thật sự sợ hãi.

“Dương đại nhân, vừa rồi Tam Hoàng tử nhất thời tức giận. Ngài tuyệt đối đừng coi là thật.”

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều thuyết phục Dương Khai.

Thật không dám náo loạn thêm.

Mà Dương Khai chỉ nhìn lướt qua Tam Hoàng tử Thần La, sau đó nhìn thoáng qua Cố Cẩm Niên nói.

“Nhìn ý tứ của thế tử.”

“Lão phu không muốn cùng vãn bối tranh luận. Thế tử cảm thấy thế nào thì thế ấy.”

Đối với những người này, Dương Khai thật sự không để trong lòng. Hắn giận là bởi vì chuyện lúc trước. Bây giờ đối phương đã mềm mỏng nên sẽ thuận nước đẩy thuyền cho Cố Cẩm Niên.

Cũng hóa giải một chút quan hệ với nhau.

Quả nhiên, nghe vế sau như thế, Cố Cẩm Niên có chút kinh ngạc.

Nhưng mà hắn cũng biết đây là cho Dương Khai một bậc thang đi xuống. Nếu không sẽ không có khả năng khai chiến thật đi?

“Dương đại nhân hiểu rõ đại nghĩa, khiến bản thế tử bội phục.”

Cố Cẩm Niên mở miệng.

Ngay sau đó nhìn về phía mất người kia, trong mắt đều là kinh miệt.

“Thế tử điện hạ.”

“Mới vừa rồi là bản hoàng tử nói năng lỗ mãng. Mong thế tử điện hạ thứ tội.”

“Chuyện này có lẽ thật sự là hiểu lầm. Là do tài tử Phù La chúng ta có chút không hiểu quy củ, làm việc lung tung. Sau ngày hôm nay ta nhất định sẽ quản giáo chặt chẽ.”

Tam Hoàng tử đã còn còn bất kỳ nhuệ khí gì.

Gây chuyện quá lớn sẽ không thể kết thúc được.

Cố Cẩm Niên không trả lời mà nhìn về phía Liễu Minh.

Lập tức Tam Hoàng tử tức giận quát lên.

“Liễu Minh, còn không mau tạ lỗi với thế tử điện hạ.”

“Ngươi muốn chết sao?”

Tam Hoàng tử gầm thét.

Chính mình còn cúi đầu, ngươi còn đứng đó làm vẻ cái gì nữa?

Nghe được giọng nói của Tam Hoàng tử.

Liễu Minh không thể không cúi đầu.

“Xin thế tử điện hạ thứ tội.”

“Việc này là do chúng ta ngang ngược vô lý, là chúng ta sai.”

Liễu Minh cắn răng, cúi đầu, cực kỳ biệt khuất.

“Chỉ một mình ngươi biết sai thôi?”

Cố Cẩm Niên mở miệng, bình tĩnh hỏi.

Trong chốc lát, tài tử Phù La đều hiểu rõ ý tứ của Cố Cẩm Niên.

Lập tức mười mấy người đi đến trước mặt Cố Cẩm Niên. Mặc dù biệt khuất cùng phiền muộn nhưng vẫn tạ lỗi.

“Là chúng ta không đúng.”

Bọn hắn mở miệng nhưng tràn đầy không tình nguyện.

Nháy mắt còn không đợi Cố Cẩm Niên mở miệng, giọng nói của Dương Khai đã vang lên.

“Đây chính là cách vương triều Phù La nhận lỗi sao?”

“Nếu không phục thì cứ nói thẳng là xong.”

Hắn lên tiếng lần nữa làm tài tử vương triều Phù La biến sắc.

“Còn thất thần làm gì?”

“Đều muốn tìm chết hay sao?”

Tam Hoàng tử cơ hồ là hét ra. Hắn nhìn bọn người Liễu Minh cũng có chút tức giận.

Lúc này rồi mà còn cảm thấy mất mặt?

Mặt đã mất sạch.

Còn không tình nguyện như vậy thì sẽ chỉ càng mất mặt hơn.

Lập tức lấy Liễu Minh làm chủ, cả đám người đọc sách quỳ xuống, dường như là hướng về phía Cố Cẩm Niên khóc lóc dập đầu.

Đám người ở thư viện Đại Hạ thấy cảnh này, trong lòng vô cùng thoải mái.

Chuyện đến đây cũng đã không khác biệt lắm.

Nghe từng tiếng phanh phanh đập đầu, Cố Cẩm Niên cũng không tiếp tục cãi lộn.

Mà đem ánh mắt nhìn về phía Khổng Vũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận