Đại Hạ Văn Thánh

1243 Nhi thần Lý Toại, xin phụ hoàng ban chết! Cố Cẩm Niên ngộ đạo, tiếng Văn chuông vang vọng.(4)

Đương nhiên, thương nhân vùng Giang Nam làm những chuyện đó, hắn ta khẳng định không thể nói, tổng thể chỉ biểu đạt ý tứ rằng thương hội Giang Nam hơi keo kiệt, trước đó quyên không nhiều bạc, hiện tại thấy hối hận rồi.

Nguyện ý ra tay trợ giúp vương triều Đại Hạ cứu tế thiên tai khắc phục hậu quả, muốn quyên bạc cho Tần Vương, để Tần Vương giao lại cho triều đình Đại Hạ, bất kỳ người nào khác tới xin quyên tiền hay là mượn bạc, bọn họ đều sẽ không cho.

Nghe xong lời này, ánh mắt Tần Vương không khỏi sáng lên.

Mưu sĩ ở bên cạnh cũng giống vậy.

Cứu tế không phải chuyện dễ dàng.

Giải quyết tốt hậu quả phía sau lại càng không dễ.

Nhất là thân ở quận Đông Lâm, bọn họ càng biết, muốn trùng kiến gia viên cần có nhân lực vật lực tốn kém đến mức nào.

Không nói quá, ít nhất phải cần trên mấy trăm vạn đến ngàn vạn người viện trợ, mới có thể hoàn thành công việc giải quyết tốt hậu quả.

Mà trong đó, khoản tiền tài cần có nhất định là con số trên trời.

Phú thương của một vùng Giang Nam, nếu quả thật quyên góp ngân lượng hoặc rất nhiều vật tư cho mình, để mình giao cho triều đình, đó thật sự là một công lớn.

"Các ngươi có mưu đồ gì?"

Giọng nói Tần Vương vang lên.

Hơi lạnh lùng.

Chuyện tốt như vậy, đối phương tìm tới mình, nếu nói không có mục đích gì là không thể nào.

Thân là Vương gia Đại Hạ, Tần Vương không ngốc, loại trao đổi lợi ích này ông ấy hiểu rõ nhất.

Bất cứ chuyện làm ăn nào cũng đều có thể làm, nhưng phải xem mình cần bỏ ra thứ gì, nếu như thứ phải bỏ ra nhiều hơn so với thu hoạch được, vậy chuyện làm ăn này không có cách nào làm.

"Vương gia."

"Học sinh cũng không vòng vo."

"Vì sao chọn Vương gia, đơn giản có ba lý do."

"Thứ nhất, Thái tử như mặt trời ban trưa, thế lực vây cánh đều là đại thần trong triều, thương nhân vùng Giang Nam nếu nương nhờ vào Thái tử, không nói trước Thái tử có đồng ý hay không, cho dù Thái tử đồng ý, những triều thần này cũng không chấp nhận, bọn họ đều xem thường thương nhân."

"Thứ hai, nếu nương nhờ vào Thái tử, đối với Thái tử bây giờ mà nói, chẳng khác gì dệt hoa trên gấm, thậm chí nếu có lúc cần, Đảng Thái Tử chỉ sợ sẽ xem các thương nhân như công tích mà hi sinh họ, được không bù nổi mất."

"Thứ ba, đối với Tần Vương điện hạ mà nói, nếu họ dựa vào Tần Vương điện hạ, là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, cũng coi như đánh cược một lần, nếu tương lai Tần Vương điện hạ leo lên ngôi hoàng đế, không nói là công thần theo vua, nhưng ít ra cũng có thể càng giàu có, thương nhân chỉ cần tiền, không tham quyền."

"Học sinh tin tưởng, Tần Vương điện hạ tất nhiên sẽ không để ý một chút ngân lượng ấy, dù sao vương triều Đại Hạ mấy chục năm sau vì năm đại ốc đảo này, không biết sẽ phồn vinh đến mức nào, chỉ là một chút bạc vụn đâu đáng là gì? Hơn nữa bọn họ đều làm ăn chính đáng, sẽ không làm càn, Tần Vương điện hạ sao có thể không nỡ bỏ?"

Trường Vân Thiên trả lời, nói ra ba điểm.

Mỗi câu nói đều rất có lý.

Nhưng vẻ mặt Tần Vương không hề thay đổi, vẫn lạnh lùng như cũ.

"Bản Vương cho ngươi cơ hội cuối cùng."

"Bọn họ cuối cùng là có chuyện gì, cần Bản Vương che chở."

"Không nên lấy những thứ này ra lừa gạt Bản Vương."

"Nếu ngươi còn che che giấu giấu, lập tức cút ra ngoài."

Tần Vương lên tiếng, lời nói của đối phương ông ấy đều tin, nhưng ông biết đó không phải lí do chủ yếu của thương nhân vùng Giang Nam.

Phú thương Giang Nam có tiếng khắp thiên hạ, nếu nói ông ấy không thèm khát thế lực này là chuyện không thể nào.

Nhưng như lúc nãy đã nói, làm ăn là phải xem bỏ ra bao nhiêu và nhận lại được bao nhiêu.

Cho ngươi công lao lớn như thế, thật sự chỉ cần nhận không thôi ư?

Cũng bởi vì bọn họ quyên bạc quá ít? Muốn làm giảm ảnh hưởng xuống? Lừa trẻ con ba tuổi chắc?

Nghe vậy, Trường Vân Thiên vẫn không xấu hổ, mà chỉ thoáng im lặng.

Rất rõ ràng, có mưu sĩ ở đây, hắn ta không tiện nói thẳng.

"Vương gia, thuộc hạ xin được cáo lui trước."

Người sau cũng hiểu ý, cho nên lập tức lên tiếng.

"Ở ngay đó, không cần đi."

Tần Vương nhận ra ý tứ của đối phương, nhưng ông không để mưu sĩ của mình rời đi.

Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi ngờ người.

Dù bí mật lớn hơn nữa thì có thể thế nào?

Nhìn thấy một màn này, trong lòng mưu sĩ không khỏi ấm áp, còn Trường Vân Thiên lại cúi đầu thi lễ với Tần Vương.

"Vương gia thật sự bất phàm."

"Vậy học sinh nói thẳng."

"Lần thiên tai Đại Hạ này phú thương Giang Nam đã liệu định vương triều Đại Hạ không chịu được, cho nên đã liên hệ qua với nước địch, những chuyện này, nếu bị truyền ra chắc chắn là tội chết, do đó bọn họ mới hoảng sợ."

Trường Vân Thiên nói.

Chẳng qua vẫn không nói thật, hắn ta không ngốc, nếu nói ra sự thật, Tần Vương nhất định sẽ không đồng ý.

Nhưng nghe vậy.

Tần Vương mặt không đổi sắc nói thẳng.

"Tiễn khách."

Dáng vẻ ông ấy rất lạnh lùng, lạnh lùng đến cực điểm.

"Vương gia?"

Lúc này Trường Vân Thiên hơi cau mày, lý do này tuyệt đối phù hợp, nhưng hắn ta không ngờ Tần Vương lại quả quyết như thế.

"Ngươi thật sự cho rằng Bản Vương là đồ đần sao?"

"Thương hội Giang Nam, muốn nương tựa vào Bản Vương, không phải là vì che lấp những chuyện xấu kia cho bọn họ sao?"

"Quận Đông Lâm được đưa tới một nhóm dược vật vô cùng kém chất lượng, sau khi thương binh thoa lên, trái lại, vết thương bị chuyển biến xấu, chết hơn nghìn người."

"Quận Lũng Tây, quận Nam Địa, dù ít hay nhiều cũng có chuyện giống kiểu vậy, ngươi cho rằng Bản Vương không biết?"

"Muốn để Bản Vương tới chùi đít cho bọn họ sao?"

"Còn ở đó che che dấu dấu."

Tần Vương trực tiếp giận dữ mắng đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận