Đại Hạ Văn Thánh

Chương 155 Cố Cẩm Niên làm thơ, dị tượng tái hiện, thảm họa lũ lụt, hiến kế sách. (4)

"Thái tử điện hạ bớt giận."

“Nên phạt đã phạt, chớ nên tức giận nữa."

Thời khắc mấu chốt, Tô Văn Cảnh lên tiếng, cho Thái tử một cái bậc thang.

" "

"Nhi tử ta ngang bướng, mong tiên sinh thứ lỗi.

Lý Cao lên tiếng, có chút bực bội, dù sao so sánh với Cố Cẩm Niên con nhà người ta một chút, lại nhìn lại con trai mình một chút.

Đều là quyền quý, cũng đều là mười sáu mười bảy tuổi, nhi tử của mình quả nhiên là chẳng được tích sự gì.

"Cẩm Niên hiền đệ."

Chuyện khác thì không nói, nhưng nghiệt tử này của vi huynh giao cho ngươi, nếu nó gây chuyện thì ngươi muốn đánh thế nào cứ đánh thế ấy.Nếu hiền đệ có thể đem nó dạy dỗ tốt, ân tình này, vi huynh suốt đời khó quên."

Thần sắc của Cao rất nghiêm túc, cực kì trịnh trọng nói ra.

Ông là người nghiêm túc.

Thân là Thái tử, ông bận cai quản việc nước cho nên đối với đứa con trai này của mình hơi buông lỏng, lại thêm mẫu thân của nó cưng chiều, rồi thêm" mẫu thân đối với đứa trẻ này cũng sủng ái có thừa.

Khiến nó vô pháp vô thiên, trời sinh tính gàn bướng.

Nếu không dạy dỗ dỗ cho tốt, ông lo một ngày nào đó nhi tử này của mình cũng gây ra đại sự cho nên lời nói này của ông là nói thật lòng.

"Xin huynh trưởng yên tâm, đệ, chắc chắn sẽ dạy dỗ thật tốt."

Con trai cũng đã đánh, Thái tử cũng nói đến mức này, Cố Cẩm Niên không giả ngốc nữa, trực tiếp đáp ứng.

Có điều nếu Lý Cơ thật sự không nghe lời vậy thì có thể khuyên vị lão ca này của mình lại tái huấn luyện, nhà ai mà không có một tên lão đại không có tiền đồ chứ?

"Tốt."

Lý Cao thập phần hưng phấn.

Mà lúc này, Tô Văn Cảnh nhìn qua mọi người từ tốn nói.

"Các ngươi còn phàn nàn gì không?"

Hắn lên tiếng, hỏi như thế.

Hơn ba trăm vị học trò giờ khắc này hoàn toàn không còn oán giận.

Không nói đến những lời nhận xét của Cố Cẩm Niên về mặt đạo đức không chê vào đâu được, chỉ nói đến bài thơ Cố Cẩm Niên viết hôm nay, cũng đủ khiến họ vô cùng hổ thẹn.

Đồng dạng đều là người, nhưng Cố Cẩm Niên tuổi nhỏ như vậy đã có thể sáng tác ra bài thơ này thì họ nên nhìn lại bản thân một chút.

Lúc này, Phương Vĩnh là người đầu tiên bước ra, nhìn về phía Cố Cẩm Niên, sau đó cúi đầu thật sâu: "Đa tạ phu tử chỉ giáo."

"Học trò xấu hổ không chịu nổi."

"Mong phu tử có thể nhận ba lạy của học trò.”

Phương Vĩnh bước ra, hắn liên tục bái Cố Cẩm Niên ba lần, trong ánh mắt cất chứa sự hổ thẹn, nhưng khâm phục càng nhiều hơn.

Trước đó hắn phẫn nộ.

Là bởi vì phát hiện Cố Cẩm Niên bắt hắn cắt lúa nhưng bản thân Cố Cẩm Niên lại chạy đi lười biếng.

Hắn rất không phục.

Trong lòng tức giận, lúc này mới tìm Cố Cẩm Niên gây phiền phức.

Bây giờ sau khi phát hiện phẩm cách của Cố Cẩm Niên, hắn hổ thẹn đến cực điểm, cũng thực tình làm lễ, hi vọng được Cố Cẩm Niên tha thứ.

“Quá nhi năng cải, thiện mạc đại yên”*

*Biết sai mà có thể sửa thì chẳng có gì tốt đẹp bằng.

Cố Cẩm Niên nói.

Nhưng câu nói này vừa nói ra lại khiến không ít người kinh ngạc.

Đây quả thực là xuất khẩu thành thơ, một câu thật sự tuyệt vời.

“Chúng ta thỉnh phu tử tha thứ.”

Những người còn lại cũng rối rít nói, mặc dù có người trong lòng vẫn không phục, chỉ là đứng trước tình huống này, không phục không được.

Nhưng phần lớn vẫn là người tâm phục khẩu phục.

Nhìn thấy tình huống như vậy.

Đột nhiên.

Tô Văn Cảnh cũng tới góp vui.

"Nếu như thế.

"Vậy để lão phu ra một đề mới đi."

"Cũng coi như kiểm tra các ngươi."

Tô Văn Cảnh lên tiếng.

Mắt thấy tất cả mọi người hiểu rõ đạo lý rồi, không bằng dứt khoát ra đề, để mọi người giải đáp một chút, cũng miễn cho huyên náo quá trớn.

Quả nhiên.

Theo tiếng nói của Tô Văn Cảnh, đám người nhao nhao hiếu kì, đem ánh mắt nhìn lại, không biết Tô Văn Cảnh muốn ra đề gì "Quận Giang Ninh bộc phát hồng tai, bách tính lưu lạc đầu đường xó chợ, đến này ở quận Giang Ninh nổi lên tị nạn, trong quan phủ cũng không còn nhiều lương thực. Đường vận chuyển lương thực bị hủy, cho nên lấy đây làm đề, các ngươi giải đáp, xem có thượng sách gì có thể giải quyết vấn đề khó khăn này."

"Bài thi đứng đầu, lão phu có thể trực tiếp đưa vào trong cung, để bệ hạ áp dụng, đợi qua khoa cử, có thể cử đi làm quan.”

Tô Văn Cảnh từ tốn nói.

Ông làm như vậy, ngược lại không phải bởi vì chia sẻ áp lực, mà chủ yếu dùng chuyện này để dò xem thực lực của đám người.

Đọc sách, sách là chết.

Hiện nay nhóm người này sớm muộn gì cũng vào triều làm quan, chỉ dựa hết vào trong sách vở, muốn làm một vị quan tốt là không thể nào.

Đợi họ viết xong, ông lại đưa ra lời bình cho từng người, cũng coi như một loại tiến bộ.

Nhưng lời vừa nói ra.

Mọi người ở đây mắt sáng bừng, dâng thượng sách có thể lọt vào pháp nhãn của Thánh thượng?

Đây chính là một cơ hội tốt, phải biết rằng triều trình xảy ra chuyện, đương nhiên sẽ có quần thần hiến kế, nhưng kế sách có thể đến được trong tay Hoàng đế cơ hồ là ngàn dặm mới tìm được một.

Còn như hiến kế sách không tốt, không ảnh hưởng đến toàn cục.

Nhưng nếu hiến kế không tệ, vậy thì tương đương với việc lưu lại ấn tượng trong lòng Hoàng đế.

Đối với con đường làm quan trong tương lai, có thể nói là như cá gặp nước.

Đương nhiên, trong lòng bọn họ cũng rõ ràng, đối với chuyện lớn như vậỵ sách lược của mình khẳng định không có hiệu quả, nhưng lỡ có vạn nhất thì sao?

Vạn nhất chọn trúng mình thì sao?

Đây há chẳng phải thu được lợi lớn à?

Nhất thời, tất cả mọi người dều phấn khích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận