Đại Hạ Văn Thánh

1187 Lấy kinh văn Thánh nhân Thiên mệnh! Nguyện người đọc sách Đại Hạ ta, người người như rồng!(2)

Vương triều Đại Kim còn quá ác, có ba điểm chính.

Thứ nhất, vương triều Đại Hạ nhất định phải công nhận tiền giấy Long Mễ, việc buôn bán giữa các quốc gia cũng nhất định phải dùng tiền giấy Long Mễ.

Thứ hai, hàng hóa của vương triều Đại Hạ đưa vào vương triều Đại Kim, phải thu thêm hai thành (20%) thuế thương mậu, để bảo đảm hệ sinh thái thương mậu bản địa của vương triều Đại Kim.

Thứ ba, hàng hóa vương triều Đại Kim tiến vào vương triều Đại Hạ, không bị đánh thuế.

Đây là ba yêu cầu chủ yếu của vương triều Đại Kim, một số yêu cầu khác cũng không tính là gì, không đáng nhắc tới.

Nhưng ba điều kiện này rất khoa trương.

Công nhận địa vị của tiền giấy Long Mễ, ý nghĩa như thế nào, Vĩnh Thịnh Đại Đế sao có thể không biết?

Từ nay về sau, vương triều Đại Kim muốn in tiền giấy như thế nào thì in ấn thế ấy, dù sao thì đã có tất cả vương triều ở Đông Hoang trả tiền cho vương triều Đại Kim rồi.

Đương nhiên, vương triều Đại Kim chắc chắn sẽ không làm loạn, mọi người cũng không phải đồ đần.

Thậm chí Đế vương Đại Kim cũng nhiều lần nói rằng, ghi chép in ấn tiền giấy sẽ được công khai, nhưng vậy thì sao?

In mười vạn vạn lượng tiền giấy, sửa cầu xây đường, in thêm mười vạn vạn lượng tiền giấy, phát triển kinh tế thương mậu, lại in tiếp mười vạn vạn lượng tiền giấy, phát cho quan viên.

Mỗi lần in nhiều thêm một chút để cải thiện vương triều quốc gia, mười năm hai mươi năm không nhìn ra gì, sẽ cảm giác cũng khá tốt.

Nhưng đến ba mươi năm, năm mươi năm, thậm chí một trăm năm sau, đây mới thực sự là vấn đề.

Tiền giấy càng ngày càng nhiều, dân chúng Đại Hạ đưa ra đồ thật vật thật sau đó đổi lại một mớ tiền giấy, nếu không tìm được vật thay thế để tiêu bớt những tiền giấy này, phiền phức sẽ chỉ vô cùng khủng bố.

Đến lúc đó, thật đúng là không thể làm loạn, một khi làm loạn, vương triều Đại Kim sẽ làm loạn theo, xui xẻo đầu tiên nhất định là vương triều Đại Hạ.

Tiền giấy tiền mặt trong tay dân chúng không có giá trị, dẫn tới khủng hoảng hơn mọi thứ khác.

Đương nhiên, nếu nhất định phải nói về vấn đề này, nó cũng có thể được kiểm soát từng bước, áp chế từng lớp.

Vương triều Đại Kim không cần thiết tìm đường chết, trong vòng trăm năm vương triều Đại Hạ sẽ không chịu quá nhiều tổn thất, nếu quản lý tốt, chẳng qua là ăn thiệt thòi lớn mà thôi.

Ít nhất còn có thể kéo dài thời gian.

Thiên tai đá lửa này thì khác, nện xuống, không biết bao nhiêu người vì vậy mà mất mạng.

Nếu vương triều Đại Kim chỉ yêu cầu thế này, ăn ngay nói thật, Vĩnh Thịnh Đại Đế sẽ chấp nhận, nhưng hai điều kiện sau của vương triều Đại Kim làm Vĩnh Thịnh Đại Đế không muốn đồng ý.

Hàng hóa bán cho vương triều Đại Kim, thu thuế ngoài định mức thêm hai thành?

Bán đến nơi này của mình, lại yêu cầu miễn thuế, chuyện này cũng thật là buồn cười.

Đồ đần cũng nhìn ra được, cơ hội này mang đến cho vương triều Đại Hạ biết bao gánh nặng.

Ông biết rõ, vương triều Đại Kim nhất định sẽ dùng công phu sư tử ngoạm, nhưng vạn vạn lần không ngờ được, vương triều Đại Kim vừa mở ra miệng ra đã đòi hỏi nhiều như thế.

Còn về vương triều Phù La.

Vương triều Phù La không đưa ra những yêu cầu này, mà đưa ra một đống yêu cầu về vật chất, cái gì mà quặng mỏ, chiến mã, rồi cả lương thực,.. Tổng cộng khoảng mười lăm vạn vạn lượng bạc.

Cho phép vương triều Đại Hạ trả dần trong vòng năm năm.

So sánh ra, vương triều Phù La cũng tạm được, ít nhất vương triều Phù La chỉ muốn mười lăm vạn vạn lượng bạc.

Chẳng qua còn bỏ thêm một cái, yêu cầu cùng hưởng thiên địa chúc phúc sau khi Thiên tai Đại Hạ kết thúc.

Xem như một lần mua đứt.

Chỉ là rao giá quá ác mà thôi.

So với chọn vương triều Đại Kim rồi cả đời cũng không trả hết nợ, tính ra điều kiện mà vương triều Phù La đưa ra cũng không quá đáng lắm.

Nhưng đây là so sánh với điều kiện mà vương triều Đại Kim đưa ra, dưới tình huống bình thường mà nói, điều kiện này là cực kỳ quá đáng, mười lăm vạn vạn lượng bạc cũng không phải quá nhiều, Thiên tai Đại Hạ, trả giá bằng tính mệnh của bao nhiêu tướng sĩ, lại có bao nhiêu dân chúng gặp nạn?

Quận Lũng Tây, quận Đông Lâm, quận Nam Việt, quận Giang Trung, bốn quận này đã có bao nhiêu người chịu khổ chịu nạn?

Hiện tại đến thời khắc mấu chốt lại muốn kiếm một chén canh, sao ông có thể đồng ý được?

Cuộc đàm phán bị dừng lại.

Là Vĩnh Thịnh Đại Đế ngưng đàm phán, những yêu cầu này ông đều không thể đồng ý, nhưng ông không từ chối trực tiếp, mà chọn cách bỏ dở đàm phán, định suy nghĩ lại cho kỹ càng.

Chỉ là Đế vương Đại Kim muốn có câu trả lời ngay lập tức.

Ông ta không muốn chờ đợi lâu, mà chuyện trợ giúp vương triều Đại Hạ, vốn chủ ý ông ta cũng không nguyện ý, không phải vì tranh đấu giữa các vương triều, Đế vương Đại Kim tìm cho mình một lý do rất tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận