Đại Hạ Văn Thánh

Chương 1833: Đạp dòng sông thời gian, thành Thiên mệnh thánh, mở vạn thế thái bình !

Thời gian thấm thoắt qua nhanh.
Từ khi năm tộc bị diệt.
Nháy mắt đã trôi qua thời gian ba tháng.
Bởi vì Thiên Đạo hiện than mà ba tháng qua, có thể nói là lòng người bàng hoàng. Cho dù Cố Cẩm Niên ra mặt, cũng khó có thể áp chế nội tâm sợ hãi của thế nhân.
Dù sao đối với thương sinh đại thế mà nói, bọn họ chỉ còn có ba năm sinh mệnh nên mọi người phải điên cuồng, cũng có người hoàn toàn từ bỏ tất cả, thanh thản ổn định đi hưởng thụ nhân sinh.
Đối mặt với tình cảnh như vậy, vương triều Đại Hạ cùng vương triều Trung Châu, liên hợp văn cung Đại Hạ cùng nhau trấn an lòng người, chế định các loại kế hoạch, do Cố Cẩm Niên tự mình ra mặt, cuối cùng mới áp chế lại một phần khủng hoảng.
Mà giờ khắc này.
Vương triều Đại Hạ.
Đã mấy năm kinh đô chưa có tuyết rơi, đột nhiên rơi xuống một trận tuyết trắng xóa.
Tuyết trắng bao trùm toàn bộ kinh đô, khiến cho thiên địa một mảnh trắng xóa, có được vẻ đẹp khó nói nên lời.
Bên trong phủ Quốc công.
Cố Cẩm Niên mặc một bộ bạch y đơn bạc, đứng lặng yên bên mặt hồ nhìn chăm chú vào cảnh tuyết rơi.
Ba tháng qua, trừ lúc cần thiết phải ra mặt thì hắn đều đợi trong nhà. Thứ nhất là bầu bạn cùng người nhà của mình. Thứ hai là thực sự muốn buông lỏng một đoạn thời gian.
Toàn bộ phủ Quốc công lộ ra vẻ như náo nhiệt thường ngày. Mấy vị thúc thúc không có việc gì làm thì đều đến tìm Cố Cẩm Niên uống rượu làm vui.
Mà Cố Cẩm Niên cũng không khác người, thường xuyên kêu gọi bằng hữu, hảo hữu lúc trước ở thư viện Đại Hạ đều được hắn gọi tới, vui quên cả trời đất.
Nhưng dù như thế, tất cả mọi người cũng biết rõ, từng thời khắc trôi qua, Cố Cẩm Niên đều gặp phải áp lực to lớn trong lòng.
Tính mạng của toàn bộ đại thế đều đang ở trong tay hắn. Nếu như hắn thất bại, thương sinh đại thế sẽ phải chôn vùi cùng hắn. Áp lực như vậy, có mấy người có thể giữ vững bình tĩnh?
"Hô."
Thở ra một hơi hàn khí, Cố Cẩm Niên nội liễm tu vi của mình, khiến cho mình ở vào trạng thái người thường, cho nên vẫn có thể cảm nhận được rét lạnh như cũ.
Tuyết trắng như lông ngỗng rơi vào trên người, dần dần hóa thành nước tuyết, nhưng rất nhanh lại bị bốc hơi.
Bên cạnh đốt lên mấy cái lò, có thể tùy thời cung cấp cho Cố Cẩm Niên sưởi ấm.
"Bạch Tuyết khước hiềm xuân sắc vãn, cố xuyên đình thọ tác phi hoa."
Vô cùng đơn giản đọc lên một bài thi từ, ánh mắt Cố Cẩm Niên lại một lần nữa khóa chặt ở giữa hồ.
Cũng vào lúc này, một thân ảnh chậm rãi xuất hiện ở bên cạnh hắn.
Là Cố lão gia tử.
"Lần trước lúc nhìn thấy tuyết chính là năm năm trước."
"Lúc đó ở trong mắt gia gia, con vẫn còn là con nít."
"Không hề nghĩ tới lần này nhìn thấy tuyết, con đã trở thành người đỉnh thiên lập địa, gánh vác vận mệnh thương sinh."
"Cẩm Niên à, có đôi khi gia gia thật sự cảm thấy tất cả giống như nằm mơ, Cố gia chúng ta làm sao xuất hiện được một kỳ tài ngút trời như ngươi chứ."
Giọng của Cố lão gia tử vang lên. Ông ấy đứng ở bên cạnh Cố Cẩm Niên, nói một vài câu thổn thức.
"Vẫn là cữu cữu dạy thật tốt."
Nghe lời của lão gia tử, Cố Cẩm Niên không khỏi mỉm cười, nói ra suy nghĩ của mình.
Lời vừa nói ra, Cố lão gia tử sững sờ, sau đó nhịn không được cười ha ha, tất nhiên ông ấy nghe ra ý tứ những lời này của Cố Cẩm Niên rồi.
"Nếu như cữu cữu con ở đây, lời này của con có thể khiến cho ngài ấy cười mười năm."
"Cẩm Niên à."
"Trong nhân thế này mỹ cảnh nhiều lắm, con ở nhà đợi đã đủ rồi. Nếu muốn đi ra ngoài thì cứ đi ra thôi."
"Gia gia không nỡ rời xa con, phụ mẫu con cũng không nỡ rời xa con nhưng người Cố gia đều hiểu rõ lí lẽ, biết rõ con hiếu thuận, nhưng muốn làm cái gì thì cứ đi làm cái đó đi, ở nhà buồn bực thì ra được cái gì."
Cố lão gia tử lên tiếng.
Khoảng thời gian này, ông ấy đã phát hiện Cố Cẩm Niên thỉnh thoảng nhìn tuyết, cũng biết Cố Cẩm Niên xoắn xuýt cái gì.
Cố Cẩm Niên cũng không nắm chắc sau ba năm nữa có thể cứu vớt thương sinh, cho nên hắn vẫn ở nhà, muốn ở bên cạnh mọi người, làm như vậy cũng coi như là có lòng tận hiếu.
Nhưng ông ấy càng thêm biết là Cố Cẩm Niên không nguyện ý làm như vậy, cũng không muốn làm như vậy, hắn vẫn muốn vì thiên hạ thương sinh đi tranh đấu một lần sau cùng.
Chỉ là trong trăm việc thiện, chữ hiếu làm đầu. Đã đến bước đường này, nếu như còn không bầu bạn bên cạnh phụ mẫu, ở bên cạnh người nhà, ít nhiều cũng có chút khó nói nổi.
Mà tộc nhân cũng không nỡ để Cố Cẩm Niên rời đi. Cho nên ở thời điểm này Cố lão gia tử đứng ra, chủ động để Cố Cẩm Niên rời đi, đi làm việc mình muốn làm.
Nghe lời của lão gia tử, Cố Cẩm Niên cũng lập tức hiểu rõ tâm ý của đối phương.
Hắn có chút cảm động, chỉ là rất nhiều lời không cần phải nói mà cả hai đều hiểu.
"Gia gia."
"Tôn nhi sẽ không để cho Cố gia mất mặt."
Cố Cẩm Niên lên tiếng, lời Cố lão gia tử nói khiến cho hắn yên tâm buông bỏ chút ràng buộc sau cùng trong lòng.
Hắn muốn ra ngoài.
Đi xem cảnh đẹp một lần sau cùng, gặp mọi người cuối cùng một lần.
Làm xong tất cả, hắn sẽ bước vào dòng sông thời gian, làm đấu tranh sau cùng.
"Được."
"Đi thôi."
Cố lão gia tử vỗ vỗ bả vai Cố Cẩm Niên, ngay sau đó lại tiếp tục lên tiếng.
"Ta đã cùng nương con nói xong rồi, con không cần đi gặp nàng, miễn cho nàng càng khó chịu hơn, cứ trực tiếp đi thôi."
"Đi thôi."
"Gia gia ở nhà chuẩn bị kỹ càng tiệc ăn mừng."
Cố lão gia tử nhe răng cười một tiếng, lộ ra vẻ tùy ý.
"Vâng."
Cố Cẩm Niên không nhiều lời, hắn quay người rời đi, quả thật không có bất kỳ dây dưa dài dòng nào.
Việc này càng thêm chắc chắn suy nghĩ ở trong lòng lão gia tử.
Sau khi Cố Cẩm Niên rời đi, hốc mắt Cố lão gia tử nhịn không được hồng nhuận, lẩm bẩm một vài lời.
"Đứa nhỏ này cũng không thèm quay đầu lại."
"Nhưng mà không quay lại cũng tốt."
"Cũng đừng ném quá nhiều đau khổ."
Lão gia tử vẫn rất đau lòng, mà bên trong môn đình, một mỹ phụ trung niên cũng đang lẳng lặng mà nhìn Cố Cẩm Niên rời đi.
Là mẫu thân của Cố Cẩm Niên, mặc dù lão gia tử bàn giao mấy lần nhưng bà ấy vẫn không nhịn được đi ra đây vụng trộm thăm hỏi Cố Cẩm Niên. Chỉ là bà ấy vẫn chưa hề đi ra. Bà ấy biết rõ làm như vậy ngược lại sẽ khiến Cố Cẩm Niên sinh ra càng nhiều ràng buộc, cũng không phải là đang trợ giúp Cố Cẩm Niên.
Cố Cẩm Niên rời đi.
Nhưng hắn cũng không biến mất ở kinh đô Đại Hạ, mà đi đến khu phố hướng Tây Bắc.
Ước chừng một canh giờ.
Một nơi bên ngoài thư trai.
Thân ảnh Cố Cẩm Niên chậm rãi xuất hiện.
Đây là Văn Tâm thư trai.
Năm ngoái bởi vì Cố Cẩm Niên thành Thánh, địa vị của Văn Tâm thư trai đã không kém gì thư viện Đại Hạ. Dù sao Văn Tâm thư trai dùng danh hiệu của Cố Cẩm Niên đã đủ hấp dẫn vô số người đọc sách tới đây.
Toàn bộ kinh đô Đại Hạ có không biết bao nhiêu quyền quý muốn để hậu nhân nhà mình đến Văn Tâm thư trai.
Muốn vào học ít nhất cũng là Vương gia.
Bằng không sẽ không có tư cách đi vào.
Chỉ là bởi vì đại thế băng diệt, Văn Tâm thư trai cũng vắng lạnh rất nhiều. Dù sao ba năm trôi qua đại thế đều bị diệt, có mấy người còn tâm tư đọc sách?
Mà Cố Cẩm Niên đến, kinh động thị vệ gác cửa thư trai. Dưới đôi mắt bình tĩnh của Cố Cẩm Niên những thị vệ này không dám lộ ra biểu cảm gì nhưng trong ánh mắt đã tràn đầy kích động.
Chuyện này rất bình thường, dù sao bây giờ Cố Cẩm Niên chính là người đệ nhất thiên hạ, trong mắt thế nhân thậm chí vượt qua cả Thiên Đạo.
"Ta chỉ trở lại chốn cũ, không cần phải kinh động đến người khác."
Lưu lại câu nói này, Cố Cẩm Niên một mình đi vào bên trong Văn Tâm thư trai, hắn đi tới bên cạnh bờ ao, tất cả mọi thứ có lẽ đều là bắt đầu từ nơi này.
Bên cạnh ao của Văn Tâm thư trai, tuyết lớn bao trùm, đã sớm kết thành một tầng băng thật dày, đứng ở đây, Cố Cẩm Niên lẳng lặng đợi nửa canh giờ, cuối cùng cũng rời đi.
Thật sự là hắn không làm kinh động bất kỳ kẻ nào nhưng trong thư trai có phu tử biết được Cố Cẩm Niên đến đây cũng muốn tiến lên gặp một lần, cuối cùng bởi vì nội tâm kính sợ cùng với bị người ngăn cản, cho nên không có chuyện gì khác xảy ra.
Sau khi rời khỏi Văn Tâm thư trai, Cố Cẩm Niên đi một chuyến đến phủ của Dương Khai. Hắn muốn nhìn thấy Dương Hàn Nhu một lần nữa.
Đã nhiều năm chưa từng thấy qua, Dương Hàn Nhu đã từ thiếu nữ non nớt lúc trước trở nên thành thục hơn rất nhiều. Nàng vẫn chưa hôn phối, theo lý thuyết thì ở nơi này với tuổi tác như thế đã phải gả ra ngoài.
Lúc gặp lại, Dương Hàn Nhu có chút thất kinh, dường như không nghĩ tới sẽ gặp được Cố Cẩm Niên.
Nàng trốn vào trong khuê phòng, không dám ra gặp.
Thấy cảnh này, Cố Cẩm Niên không khỏi cười một tiếng nhưng mà hắn không cùng Dương Hàn Nhu nói cái gì, mà chỉ cùng Dương Khai nói đơn giản mấy câu.
Không hề ở lại quá lâu.
Cố Cẩm Niên đã muốn rời đi, nhưng lúc ly biệt, Cố Cẩm Niên vẫn đi tới bên ngoài khuê phòng của Dương Hàn Nhu.
"Hàn Nhu muội muội, ca ca ta phải đi rồi, thật sự không muốn cáo biệt sao?"
Ngữ khí của Cố Cẩm Niên rất nhẹ nhàng, thậm chí mang theo vài phần trêu ghẹo hỏi thăm Dương Hàn Nhu.
Nghe nói như thế, trong khuê phòng không hề có động tĩnh gì.
"Vậy ta đi đây."
Cố Cẩm Niên không nói nhiều, sắc mặt hắn bình tĩnh, quay người rời đi.
Chẳng qua là khi Cố Cẩm Niên vừa mới quay người, âm thanh cửa phòng mở ra vang lên, rất nhanh giọng của Dương Hàn Nhu cũng vang lên.
"Phải bình an trở về."
Sắc mặt nàng có chút đỏ lên, cũng hơi có vẻ gấp rút, rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ có thể nói ra một câu như vậy.
"Được."
Cố Cẩm Niên lộ ra nụ cười, không hề quay đầu, chỉ hơi phất phất tay.
Rời khỏi Dương phủ.
Cố Cẩm Niên đi thẳng đến hoàng cung.
Ở trong điện Dưỡng Tâm.
Vĩnh Thịnh Đại Đế đang xem tấu chương, cũng vào lúc này, giọng của Cố Cẩm Niên bỗng nhiên vang lên khiến ông ấy kinh ngạc đến nhảy dựng lên.
"Lão cữu, vì sao mỗi ngày vẫn nhìn tấu chương vậy, không thể cho người trẻ tuổi chút cơ hội sao?"
"Thái tử chờ vị trí này của ngài đã bao nhiêu năm rồi đấy."
"Thiên hạ này sao có thể có người làm Thái tử sáu mươi năm?"
Theo thanh âm này rơi xuống, Vĩnh Thịnh Đại Đế thở ra một hơi.
"Dọa ta một hồi."
"Ta còn tưởng rằng ai, tiểu tử ngươi đến cũng không nói với ta tiếng nào?"
Vĩnh Thịnh Đại Đế có chút không cao hứng.
"Ta phải đi rồi, lão cữu."
Cố Cẩm Niên lên tiếng nói, thần sắc bình tĩnh.
"Được, tốt."
Khiến cho người kinh ngạc chính là biểu hiện của Vĩnh Thịnh Đại Đế là bình tĩnh nhất.
"Chỉ như vậy sao?"
Cố Cẩm Niên hơi kinh ngạc.
"Không phải thế thì sao? Còn muốn sinh ly tử biệt à?"
"Cẩm Niên, ngươi không phải hài đồng."
"Cả đời này của lão cữu ta, đã trải qua bao nhiêu lần sinh ly tử biệt."
"Một loạt người đương thời cùng ta tạo phản, có mệnh ai không phải là mệnh, những tướng sĩ chết ở trên chiến trường kia, có mệnh ai không phải là mệnh?"
"Ta vẫn cảm thấy trên thế gian này thứ không đáng giá tiền nhất chính là mệnh, mệnh của mỗi người đều chỉ như vậy."
"Đơn giản là thân phận cao thấp, nhưng vào lúc đối diện với sinh tử đều có người mà mình muốn bảo vệ, cũng đều có chấp niệm không muốn chết của mình."
"Cho nên, Cẩm Niên à."
"Nghe lão cữu nói một câu."
"Không nên nghĩ quá nhiều. Nói theo hướng tích cực thì ngươi là người đa sầu đa cảm nhưng nói theo hướng tiêu cực thì ngươi chính là có chút..."
"Giống với nữ nhân."
Vĩnh Thịnh Đại Đế lên tiếng, ngữ khí lộ ra vẻ rất bình tĩnh. Ông ấy bày tỏ một loại đạo lý mới cho Cố Cẩm Niên nghe.
"Lão cữu, ngươi bây giờ cũng thật giống một vị Hoàng đế rồi."
"Thụ giáo."
Cố Cẩm Niên thu liễm nụ cười trên mặt, hắn rất chân thành, công nhận lời nói này.
"Ý lời này của ngươi là lão cữu trước kia cũng không giống Hoàng đế à?"
Vĩnh Thịnh Đại Đế có chút tức giận nói.
"Giống."
"Được rồi, lão cữu, ta đi đây."
Cố Cẩm Niên đứng dậy, hắn phải rời đi.
"Được."
"Đại điển nhường ngôi tháng sau sẽ cử hành, để Thái tử đăng cơ."
Vĩnh Thịnh Đại Đế lên tiếng, vào lúc Cố Cẩm Niên gần đi nói một câu, Đại Hạ phải đổi Hoàng đế rồi.
"Được, nhìn tình huống ta sẽ trở về."
Cố Cẩm Niên nhẹ gật đầu.
Nói xong cũng muốn rời khỏi.
"Cứ thế mà đi thôi à, không nói thêm một câu sao?"
Thời khắc mấu chốt, Vĩnh Thịnh Đại Đế vẫn không nhịn được lên tiếng, dù sao cũng là điệt nhi của mình, sao lại không đau lòng. Lời vừa rồi nói ra tuy là lời nói thật nhưng Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng quan tâm đến điệt nhi của mình.
"Vậy thì nói thêm câu nữa."
"Lão cữu, chúc ngươi phúc như Đông Hải."
Cố Cẩm Niên phất phất tay, nói xong lời này, đã hoàn toàn biến mất không thấy.
"Phúc như Đông Hải?"
Vĩnh Thịnh Đại Đế qua loa sững sờ, sau đó nhịn không được cười ra tiếng.
"Tiểu tử này."
"Vẫn không thay đổi."
Nói xong lời này, ông ấy không có nhiều lời, chỉ là tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Như thế.
Một ngày này, Cố Cẩm Niên mời đến một vài hảo hữu, hắn ở quán rượu nổi danh nhất kinh đô bày tiệc, cùng rất nhiều hảo hữu uống rượu làm vui.
Vương Phú Quý, Giang Diệp Chu. Cố Cẩm Niên còn gọi cả Thái tôn cùng tới.
Từng vị bằng hữu ở thư viện cũng đến đây, Cố Cẩm Niên uống rất tận hứng, đồng thời cũng không quên căn dặn Lý Cơ, tương lai chính là Thái tử, phải xử lý quốc gia thế nào, lấy dân làm chủ như thế nào.
Mãi cho đến sáng sớm hôm sau, lúc mặt trời lên, Cố Cẩm Niên đi tới thư viện Đại Hạ gặp được Tô Văn Cảnh.
Không nói thêm gì, Văn Cảnh tiên sinh đề nghị đánh cờ một ván.
Cố Cẩm Niên đáp ứng.
Kết quả ván cờ là Cố Cẩm Niên thất bại, đối với việc này, Tô Văn Cảnh không có chút nào cảm thấy không ổn.
Ván cờ đã xong.
Cố Cẩm Niên cũng chính thức rời khỏi kinh đô Đại Hạ.
Rời khỏi kinh đô Đại Hạ.
Cố Cẩm Niên đi như một người lữ hành.
Hắn đi có chút lung tung không mục đích, không có chỗ nào nhất định phải đi, cũng không có chỗ nào nhất định không đi.
Đi tới chỗ nào là nghỉ ngơi ở chỗ đó.
Mệt thì nghỉ ngơi, khát liền uống sơn tuyền, buồn ngủ thì nằm ngủ, đói thì ăn, không có quá nhiều chấp niệm.
Như thế.
Thời gian thấm thoắt, thời gian một năm đảo mắt đã trôi qua.
Một năm này, Cố Cẩm Niên đã đi đến rất nhiều nơi ở vương triều Đại Hạ.
Cố Cẩm Niên đi qua phủ Giang Ninh, nhớ lại trận lũ lụt tai họa kia, cho dù giờ này ngày này, cũng có một chút dân chúng nghĩ mà sợ.
Cũng đi qua phủ Bạch Lộ, vì những hài đồng chết đi ngày đó mà thắp một nén nhang.
Hắn đi qua rất nhiều nơi, đạp biến sơn hà.
Đã từng thấy sáng sớm ôn hòa mỹ diệu.
Gặp qua mặt trời ban trưa nóng rực óng ánh.
Nhìn chăm chú qua hoàng hôn, mặt trời chiều ngã về tây, chân trời như lửa.
Cũng yên tĩnh độc hưởng quá đêm dài, bầu trời đầy sao, có vẻ đẹp không nói ra lời.
Một năm qua này, Cố Cẩm Niên hoàn toàn Hóa Phàm. Hắn không bộc lộ ra thân phận của mình, lấy tâm bình tĩnh đi đối mặt với mọi thứ.
Những năm này nhìn thấy, Cố Cẩm Niên một lần nữa đi một lượt.
Lần nữa đi một lần, cũng có thể ngộ khác biệt.
Hắn đã nghĩ lại rất nhiều, đem các loại sai lầm trong quá khứ toàn bộ nghĩ lại một lần.
Một năm này kết thúc.
Cố Cẩm Niên rời khỏi vương triều Đại Hạ, bắt đầu chu du liệt quốc.
Nhưng Cố Cẩm Niên ngay lập tức đi Linh Lung Tiên cung, cùng Dao Trì tiên tử gặp mặt một lần.
Lần nữa gặp lại, Dao Trì tiên tử cũng có tình cảm khó nói ra.
Nàng thích Cố Cẩm Niên, đây là không thể nghi ngờ. Dù sao Dao Trì tiên tử không có lý do gì mà không thích Cố Cẩm Niên, bất kể là tướng mạo hay là tính cách, hay là hành động, Cố Cẩm Niên dường như đã làm được đến trình độ toàn bộ nữ tử đều thích.
Lần này đến đây, Cố Cẩm Niên rất khiêm tốn, Dao Trì tiên tử cũng không nghĩ tới Cố Cẩm Niên sẽ tìm đến chính mình.
Hai người gặp nhau ở trong cung điện, đàm luận hồi lâu.
Trọn vẹn ba ngày sau đó, Cố Cẩm Niên từ trong cung rời đi, cùng Dao Trì tiên tử từ biệt càng thêm ý vị thâm trường, Cố Cẩm Niên im ắng rời đi mà Dao Trì tiên tử thì nhịn không được lên tiếng.
"Chờ ngươi trở về, ta đi tìm ngươi, được không?"
Đây là giọng của Dao Trì tiên tử.
Có lẽ có hàm nghĩa khác nhưng Cố Cẩm Niên vẫn không quay đầu, chỉ phất phất tay nói.
"Được."
Hắn đưa cho trả lời, sau đó một thân một mình tiếp tục tiến lên đường.
Sau khi cùng Dao Trì tiên tử cáo biệt, Cố Cẩm Niên trực tiếp tiến về Thanh Khâu, đi gặp Thanh Thiển tiên tử.
Đi tới núi Thanh Khâu.
Cố Cẩm Niên còn không kịp cùng Thanh Thiển nói tiếng nào, đối phương đã trực tiếp ôm lấy mình.
Không nói lời nào.
Khi nhìn thấy Cố Cẩm Niên một khắc này, Thanh Thiển tiên tử không có bất kỳ động tác dư thừa nào, điều này khiến Cố Cẩm Niên có chút trầm mặc.
Mà đối phương ôm thật chặt Cố Cẩm Niên, ở trong đôi mắt đẹp ngậm đầy lệ quang.
Trước đó nàng bị cầm tù ở bên trong núi Thanh Khâu, Thần tử Thần tộc đến đây thông gia, nếu như không phải Cố Cẩm Niên tru diệt vạn tộc, chỉ sợ bây giờ nàng vẫn còn bị nhốt.
Sau khi được giải khốn, ngay lập tức nàng muốn đi tìm Cố Cẩm Niên nhưng khi biết sứ mệnh của Cố Cẩm Niên, nàng không đi quấy rầy Cố Cẩm Niên nữa.
Chỉ ở bên trong núi Thanh Khâu vì Cố Cẩm Niên cầu phúc.
Cho tới bây giờ, nhìn thấy Cố Cẩm Niên xuất hiện nàng không thể nào ức chế tình cảm của mình, ôm chầm lấy hắn, Bởi vì tất cả ngôn ngữ, đều không thể biểu đạt tâm tình cùng yêu thương của nàng.
"Thanh Thiển tiên tử."
Cố Cẩm Niên có chút cứng đờ, hắn cưỡng ép lộ ra nụ cười. Lúc muốn nói điều gì đó, Thanh Thiển tiên tử chưa hề nói một câu lại càng tựa đầu vùi sâu vào trong ngực Cố Cẩm Niên, thân thể nhỏ nhắn run lên, nàng đang kiềm chế cảm xúc, nước mắt nhịn không được rơi xuống.
Cảm nhận được tình cảm khác lạ của đối phương.
Cố Cẩm Niên không nói thêm gì, đem Thanh Thiển tiên tử ôm vào trong ngực.
So sánh với Dao Trì tiên tử rất khác biệt.
Thanh Thiển tiên tử rất trực tiếp cũng cho thấy tất cả tâm ý, Cố Cẩm Niên đúng là không nên gần nữ sắc nhưng hắn cũng cần tình cảm.
Khi một phần tình cảm xuất hiện, tất cả đều thuận theo tự nhiên.
Hai người không có nói nhiều một câu.
Chỉ ôm nhau.
Rất rất lâu về sau.
Lúc này mới chậm rãi tách ra.
Lần này là ròng rã bảy ngày, Cố Cẩm Niên cùng Thanh Thiển tiên tử vui vẻ hàn huyên bảy ngày. Trong bảy ngày này, đại đa số thời gian, Cố Cẩm Niên là người lắng nghe.
Nghe Thanh Thiển tiên tử kể rõ quá khứ của mình.
Cũng nghe được tình cảm của Thanh Thiển tiên tử dành cho mình.
"Ngươi nguyện ý mang theo ta sao?"
"Ta sẽ không làm phiền đến ngươi."
"Ta chỉ lẳng lặng ởg sau lưng ngươi, ta không muốn cùng ngươi tách ra."
"Ta thích ngươi, từng giây từng phút đều không muốn rời khỏi ngươi."
Đây là ý tứ mà Thanh Thiển tiên tử biểu đạt, nàng muốn đi theo Cố Cẩm Niên, yêu thương đối với Cố Cẩm Niên vượt qua tất cả.
Đối diện với câu hỏi này.
Cố Cẩm Niên mỉm cười, vuốt vuốt đầu của nàng, sau đó Thanh Thiển tiên tử đã ngủ mê man rồi.
Cũng không phải là không nguyện ý.
Mà là hắn không thể mang theo Thanh Thiển tiên tử.
"Chờ ta từ dòng sông thời gian trở về."
"Ta sẽ dẫn theo ngươi."
Cố Cẩm Niên thì thầm ở bên tai Thanh Thiển tiên tử, nói xong lời này hắn bèn rời đi.
Đến cuối cùng, Cố Cẩm Niên tiếp tục một mình đi trên còn đường.
Như thế, lại một năm trôi qua.
Khoảng cách ba năm, cũng chỉ còn một năm cuối cùng.
Năm thứ ba.
Cố Cẩm Niên tìm một nơi an tĩnh, không tiếp tục đi nữa, cũng không muốn tiếp tục đi.
Hắn nhìn thấy quá nhiều chuyện.
Cũng nghe được quá nhiều cố sự.
Nên đi đường đã đi xong.
Nên nhìn cảnh đẹp cũng xem xong rồi.
Còn lại một năm thời gian, Cố Cẩm Niên ở một nơi trong sơn động, mỗi ngày nhìn mặt trời mọc rồi lại lặn, không có bất kỳ dị thường nào khác.
Như là cây khô.
Cũng như cổ thạch, không nhúc nhích.
Trọn vẹn sau mười tháng.
Khi kỳ hạn còn thừa lại hai tháng sau cùng, Cố Cẩm Niên động đậy.
Hắn đứng dậy.
Hướng về phía núi Tây Chu đi đến.
Chỉ là lần này, chủ nhân núi Tây Chu vẫn như cũ không gặp, Cố Cẩm Niên không cưỡng cầu.
Nhưng hắn lưu lại một phần tin.
Sau một lúc lâu, lấy được đáp lại Cố Cẩm Niên lộ ra nụ cười.
Nhất Chung Ly mở núi Tây Chu.
Tất cả mọi chuyện đều giải quyết rồi.
Trên đỉnh một ngọn núi lớn.
Sắc mặt Cố Cẩm Niên bình tĩnh, nhưng rất nhanh từng sợi kim sắc quang mang bay tới.
Dòng sông thời gian, xuất hiện ở trước mặt Cố Cẩm Niên.
Rầm rầm rầm.
Trong chốc lát.
Đại thế rung động.
Dòng sông thời gian hiển lộ.
Từng sợi kim sắc quang mang xuất hiện, hội tụ thành một dòng sông.
Dòng sông thời gian xuất hiện, nháy mắt khiến cả thế gian đều chú ý.
Trên bầu trời, mấy người Thượng Cư Thánh nhân, Hiên Viên Vương cũng đang thời khắc chú ý. Bọn họ bị phong tỏa, bị trói buộc tay chân, đang đợi sau ba năm Cố Cẩm Niên thất bại.
Nhưng chưa từng nghĩ đến, Cố Cẩm Niên vậy mà sớm ngưng tụ ra dòng sông thời gian.
Chuyện này cũng thật sự khiến người khác không tưởng được.
Làm dòng sông thời gian xuất hiện, tâm tình mọi người có chút nặng nề, sinh tử có thể chỉ nhìn vào lần này rồi.
Đối mặt với dòng sông thời gian.
Cố Cẩm Niên lộ ra vẻ rất bình tĩnh, hắn không có bất cứ chút do dự nào, trực tiếp bước vào bên trong sông dài.
Sông dài kim sắc nối liền trời đất, trong mắt thế nhân lộ ra vẻ thần thánh vô cùng.
Mà cùng lúc đó.
Trên cửu trọng thiên.
Năm mươi đạo thân ảnh hiển hiện, là 50 chủ nhân Thiên Đạo.
Bọn họ nhìn chăm chú lên tất cả.
Tiến hành giao lưu ý chí.
"Hắn có thể thành công sao?"
Có ý chí của chủ nhân Thiên Đạo vang lên.
"Có thể thành công hay không."
"Sau một khắc là biết rồi."
Có ý chí đáp lại.
Ở trong mắt người khác thì Cố Cẩm Niên tiến vào dòng sông thời gian, chỉ cần một nháy mắt sẽ xuất hiện.
Còn đối với Cố Cẩm Niên mà nói, hắn bước vào trong đó, có thể sẽ trải nghiệm vô số năm tháng.
Quả nhiên.
Sau khi ý chí vừa dứt lời.
Thân ảnh Cố Cẩm Niên từ dòng sông thời gian đã đi ra.
Thế nhân kinh ngạc, không nghĩ tới nhanh như vậy đã có kết quả?
Trên đỉnh núi.
Cố Cẩm Niên từ dòng sông thời gian đi ra, ánh mắt hôi bại.
Hắn vừa rồi bước vào dòng sông thời gian, trải qua cửu thế, cuối cùng thất bại ở thế thứ chín.
Hắn đã trải qua cửu thế Luân hồi, trong ánh mắt hắn tràn đầy tang thương.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn thất bại.
Không lĩnh ngộ được Thánh đạo chân chính, nếu không phải thể nội có ấn ký bảo hộ, chỉ sợ đã bị trầm luân bên trong dòng sông thời gian.
"Hắn thất bại."
Ý chí kinh khủng vang lên, chiêu cáo thiên hạ, Cố Cẩm Niên thất bại.
Trong chốc lát, tâm tình của thương sinh đại thế trầm thấp, không biết nên nói cái gì.
Mà Cố Cẩm Niên không hề nhiều lời, hắn ngồi xếp bằng, tinh tế cảm ngộ cửu thế Luân hồi lần này.
Như thế.
Trong nháy mắt, nửa tháng trôi qua.
Dòng sông thời gian vẫn chưa tiêu tán.
Cố Cẩm Niên một lần nữa bước vào bên trong song dài.
Đây là lần khiêu chiến thứ hai.
Mọi người vì hắn nơm nớp lo sợ.
Cũng lộ ra lo lắng.
Nhưng kết quả lần thứ hai càng tàn khốc hơn.
Cố Cẩm Niên lần này chết ở đời thứ nhất, suýt chút nữa đã hoàn toàn trầm luân.
May mắn chính là có được ấn ký Thánh nhân, nếu không thì Cố Cẩm Niên đã chết lần thứ hai.
Lần này thất bại, Cố Cẩm Niên lại lần nữa bế quan nửa tháng.
Lần thứ ba.
Khoảng cách ước hẹn ba năm chỉ còn có một tháng cuối cùng.
Lần thứ ba, hiệu quả rất tốt, Cố Cẩm Niên trải qua bảy thế nhưng vẫn thất bại như cũ.
Lần này, Cố Cẩm Niên không lựa chọn đốn ngộ, hắn rất trực tiếp, lựa chọn khiêu chiến lần thứ tư.
Lần thứ tư, trải qua hai mươi bốn thế.
Thẳng đến lần thứ năm, Cố Cẩm Niên trải qua ba mươi sáu thế.
Nhưng kết quả cuối cùng đều là thất bại.
Liên tiếp tục năm lần, Cố Cẩm Niên dùng mất năm lần cơ hội rồi. Lần tiếp theo nếu như trầm luân chính là chết.
"Cẩm Niên."
"Nghỉ ngơi một đoạn thời gian."
"Không nên quá liều mạng."
Cũng vào lúc này, giọng của Tô Văn Cảnh vang lên. Ông ấy nhìn ra được, Cố Cẩm Niên có chút vội vàng.
Trước mắt năm lần cơ hội đều dùng hết rồi.
Nếu như Cố Cẩm Niên còn tiếp tục như vậy thì rất dễ dàng trầm luân. Đến lúc đó thì dù là thần tiên đến cũng vô dụng.
Nghe thấy giọng của Tô Văn Cảnh, Cố Cẩm Niên không khỏi hít sâu một hơi.
Hắn cũng ý thức được bản thân hơi vội vàng.
Khả thi không đủ.
Trên đỉnh núi, Cố Cẩm Niên trầm mặc.
Hắn nhìn dòng sông thời gian, nội tâm cũng ở đây do dự.
Hắn muốn thừa thế xông lên.
Nhưng Tô Văn Cảnh nói không sai.
Do dự qua đi.
Cố Cẩm Niên cuối cùng thở dài.
"Còn xin sơn chủ xuất thủ."
Hắn lên tiếng, có vẻ hơi không hiểu thấu.
Mọi người hiếu kì nhưng nghĩ đến trước đó Cố Cẩm Niên đi một chuyến đến núi Tây Chu không biết đi làm cái gì. Trước mắt mọi người đã hiểu rõ đoán chừng là đạt thành một loại hiệp nghị nào đó.
"Được."
Núi Tây Chu truyền đến thanh âm.
Sau một khắc, phấn hoa màu tím nhàn nhạt phiêu tán giữa thiên địa.
Rất nhanh, vô số người có chút mê man, ý thức của bọn họ trầm luân, hoàn toàn nằm ngủ.
Phấn hoa này rất khủng bố, dù là Thánh nhân cũng không chịu nổi, mấy người Tô Văn Cảnh cũng có chút buồn ngủ.
"Cẩm Niên, ngươi đây là?"
Tô Văn Cảnh có chút kỳ lạ, nhịn không được hỏi thăm Cố Cẩm Niên.
"Ta không có cách nào cải biến kết quả đại thế, nhưng có thể để thương sinh đại thế sẽ không chịu quá nhiều đau đớn."
"Sư phụ, nếu như thật sự thất bại, chớ có trách ta."
Cố Cẩm Niên lên tiếng, đây chính là chuyện hắn cùng chủ nhân núi Tây Chu sơn ước hẹn cùng nhau. Hắn muốn để thương sinh đại thế mê man đi, ở trong mộng có hi vọng mới.
Nghe thấy câu trả lời.
Tô Văn Cảnh trầm mặc.
Nhưng ông ấy thực sự không có cách nào chống cự loại bối rối này, cuối cùng cũng chậm rãi nằm ngủ.
Như thế.
Đại thế trầm mặc.
Cố Cẩm Niên bắt đầu minh ngộ tất cả những gì xảy ra bên trong dòng sông thời gian.
Hắn ở bên trong dòng sông thời gian đã trở thành đế vương, cũng đã làm phu tử, là võ giả, cũng là tu sĩ tu tiên.
Các loại thân phận Cố Cẩm Niên đều trải qua.
Nhưng muốn minh ngộ đạo lý cuối cùng của Thánh nhân lại quá khó khăn.
Hắn chậm chạp không đốn ngộ.
Thậm chí cũng không có lý giải.
"Không phá thì không xây được."
"Phá rồi lại lập."
Tự lẩm bẩm vang lên, tại thời khắc này, Cố Cẩm Niên bước vào một lần cuối cùng.
Lần này nếu như thất bại.
Là hoàn toàn thất bại.
Giờ khắc này.
Dù là 50 chủ nhân Thiên Đạo cũng không khỏi lộ ra vẻ trầm mặc, bọn họ quan sát Cố Cẩm Niên.
Nhưng mà lần này.
Cố Cẩm Niên không lập tức xuất hiện.
Có vẻ hơi cổ quái.
Nhưng nghĩ tới đây là lần Cố Cẩm Niên buông tay đánh cược một lần, hơi khác thường cũng rất bình thường.
Ào ào ào.
Ào ào ào.
Ước chừng nửa khắc đồng hồ sau.
Dòng sông thời gian đột nhiên phun trào.
50 chủ nhân Thiên Đạo đều đưa mắt nhìn lại.
"Thành công rồi sao?"
Có ý chí vang lên.
Nhưng rất nhanh, trong ánh mắt bọn họ xuất hiện thất vọng.
Chỉ là còn không đợi bọn họ cho bất kỳ kết luận gì.
Dòng sông thời gian đột nhiên co vào, từng chút từng chút tiêu tán.
"Thất bại."
Có ý chí vang lên.
Cố Cẩm Niên hoàn toàn trầm luân ở bên trong dòng sông thời gian.
Đúng thật.
Đại thế nháy mắt u ám.
Dòng sông thời gian cũng dần dần tiêu tán.
Thất bại.
Cuối cùng vẫn không có kỳ tích xuất hiện.
Đúng vậy.
Ở bên trong dòng sông thời gian.
Ý thức của Cố Cẩm Niên đúng là đang trầm luân.
Lần thứ sáu bước vào dòng sông thời gian.
Lần này, Cố Cẩm Niên đã trải qua một thế của nguyên chủ.
Sau khi chết chìm, bị các loại người xem thường, cho nên đồ chơi Tang Chí, trở thành sỉ nhục của phủ Quốc công, cũng đã trở thành chê cười của vương triều Đại Hạ.
Cuối cùng sau khi lão gia tử mất đi, phủ Quốc công nháy mắt suy tàn mà nhân sinh của nguyên chủ càng thêm u ám.
Lấy vợ sinh con, ham hưởng lạc, chỉ đến 60 tuổi đã chết đi.
Đây chính là nhân sinh nguyên bản Cố Cẩm Niên phải có, nhưng bởi vì bản thân đến từ đó cải biến.
Mà ở bên trong đoạn nhân sinh này, Cố Cẩm Niên đã gặp phải đại kiếp.
Hắn trầm luân xuống, không phân rõ ảo mộng và hiện thực.
Ý chí của hắn đang trầm luân.
Từng chút từng chút bị ăn mòn.
Theo ý thức của hắn bị ăn mòn, thiên địa cũng sinh ra biến hóa cực lớn.
Tạch tạch tạch ken két.
Thiên địa vặn vẹo, nhật nguyệt vô quang, đêm tối giáng lâm, phô thiên cái địa, đại phá diệt bắt đầu rồi.
Thế gian tàn lụi.
Chỉ là ngay lúc ý thức của Cố Cẩm Niên hoàn toàn trầm luân.
Một chùm quang mang kinh khủng từ đỉnh núi phóng thích ra.
Ào ào ào.
Ào ào ào.
Dòng sông thời gian kim sắc lại lần nữa xuất hiện.
50 chủ nhân Thiên Đạo nháy mắt biến sắc.
"Chuyện gì xảy ra?"
"Vì sao còn có dị tượng?"
"Có biến số sao?"
Âm thanh kinh người vang lên, bọn họ không nghĩ tới lúc này lại còn có biến số.
"Vì thiên địa lập tâm."
"Vì sinh dân lập mệnh."
"Vì hướng thánh kế tuyệt học."
"Vì vạn thế mở thái bình."
Thiên địa vang lên thanh âm, là giọng nói của Cố Cẩm Niên, dòng sông thời gian tái hiện.
Một thân ảnh từ bên trong sông dài đi ra.
Là thân ảnh của Cố Cẩm Niên.
Tại lúc ý thức nhất là trầm luân.
Đạo thanh âm này hiển hiện ở trong đầu hắn.
Đem hắn kéo về từ trong vô tận trầm luân.
Thánh đạo chi pháp.
Cố Cẩm Niên đã sớm biết, chỉ là hắn vẫn luôn xem nhẹ.
Bị thời gian áp chế.
Bị đại thế áp bách.
Bây giờ, hắn minh ngộ Thánh nhân Thiên mệnh chân chính.
Thế giới vặn vẹo vào thời khắc này nở rộ vô tận quang mang, bên trong dòng sông thời gian, từng thân ảnh xuất hiện.
Những thân ảnh này đều là người đọc sách từ xưa đến nay, cũng là anh kiệt từ xưa đến nay, bọn họ đứng trong dòng sông thời gian, mang theo vô tận hào quang.
Cầm đầu chính là Khổng Thánh. Ngài ấy thực hiện lời hứa năm đó, đợi khi Cố Cẩm Niên trở thành Thánh nhân Thiên mệnh.
Ông ấy đem mang theo Chư Thánh hiền đến đây chúc mừng Cố Cẩm Niên.
Vạn vạn đạo thân ảnh xuất hiện, bọn họ đều xuất hiện qua trong dòng sông lịch sử. Ở trong một đoạn lịch sử nào đó, bọn họ cũng có huy hoàng sáng chói.
Bây giờ, bọn họ đem huy hoàng của chính mình hóa thành một chùm sáng, chiếu sáng cả thiên địa.
Thân ảnh Cố Cẩm Niên xuất hiện.
Một đạo ấn ký không gì sánh kịp hiện trên đỉnh đầu hắn.
Đây là thánh ấn Thiên mệnh.
Những cường giả như Thượng Cư Thánh nhân, Hiên Viên Vương, Tứ Hải Long Vương khi thấy cảnh này, từng người lộ ra vẻ không thể tin.
"Hắn thật sự thành công rồi?"
"Đáng hận."
Bọn họ gầm thét, không cam tâm, thật sự không cam tâm, tại thời khắc mấu chốt, Cố Cẩm Niên lại một lần nữa thành công rồi.
Ức vạn vạn đạo hào quang từ thể nội Cố Cẩm Niên khuếch tán ra.
Cổ lão tiếng tụng kinh truyền khắp vũ trụ đại thế.
Vô tận dị tượng sinh ra, tường thụy vô tận.
Thiên hoa loạn trụy, thế nhân ngủ say tỉnh lại.
Toàn bộ vũ trụ Tinh Thần đều đang lay động, nở rộ quang mang.
Trên Cửu trọng thiên, Thiên Đạo đương thời lộ ra nụ cười. Ông ấy vươn tay ra, Thanh Liên đại đạo vốn dĩ đã mục nát, tại thời khắc này phảng phất đạt được một cỗ lực lượng thần bí gột rửa.
Tất cả hắc ám toàn bộ bị thanh trừ, Thượng Thanh chi khí tràn ngập, toàn bộ trọc khí được gột rửa sạch sẽ.
"Thiên địa hữu chính khí, tạp nhiên phú lưu hình. Hạ tắc vi hà nhạc, thượng tắc vi nhật tinh. Vu nhân viết hạo nhiên, phái hồ tắc thương minh."
Thanh âm cổ xưa vang lên.
Cố Cẩm Niên tụng niệm bài chính khí ca.
Hắn không cần kinh văn gì, bởi vì một khắc này hắn hoàn toàn hiểu rõ hàm nghĩa của Chính khí ca.
Giữa thiên địa, cần chính khí.
Trong lòng mỗi người đều có chính khí thuộc về mình, chỉ có giữ trong lòng thiện niệm, không cần đi làm gì, cũng không cần nói cái gì, người người đều có hạo nhiên chính khí.
Hắn tụng niệm Chính khí ca, lấy ý chí Thánh nhân, truyền lại cho mỗi người trong đại thế.
Từng đạo Thượng Thanh chi khí sinh ra, đem trọc khí gột rửa.
Giữa thiên địa.
Nháy mắt sáng sủa vô cùng.
Những thứ hắc ám, mục nát kia hoàn toàn mẫn diệt rồi.
Đông.
Sau một khắc, Cố Cẩm Niên chậm rãi tay giơ lên, xóa đi vết tích của năm tộc Thượng Cổ.
Từng đoá từng đoá Thanh Liên từ bầu trời rơi xuống.
Hắn trở thành Thánh nhân Thiên mệnh, có được sức mạnh không thể tưởng tượng được, năm tộc trong mắt hắn đều không đáng giá nhắc tới.
Mà theo đại thế gột rửa.
Chư vị chủ nhân Thiên Đạo cũng lần lượt hiện thân, bọn họ xuất hiện ở trước mặt Cố Cẩm Niên, hướng về phía Cố Cẩm Niên bái một bái thật sâu.
Không cần nói cái gì, đến trình độ này của bọn họ, chỉ để ý đến kết quả.
Bọn họ không quan tâm quá trình như thế nào.
Cũng không cần biết rõ Cố Cẩm Niên vì sao có thể thành Thánh, đối bọn họ mà nói, Cố Cẩm Niên thắng, bọn họ cũng vui vẻ nhìn thấy.
Cố Cẩm Niên hồi lễ.
Sau đó nhìn qua đại thế, bình tĩnh lên tiếng.
"Ta là Cố Cẩm Niên."
"Hôm nay, mở vạn thế thái bình."
Thanh âm rơi xuống.
Trong chốc lát, vô tận thần quang rơi vào bên trong sông núi, ngập vào thể nội thương sinh.
Không còn nạn đói, không còn ốm đau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận