Đại Hạ Văn Thánh

Chương 1826 Thánh Nhân Thiên Mệnh! Đại hội của vạn tộc! Đại thế sôi trào!

Vương triều Đại Hạ.

Đại hội của vạn tộc được mở ra.

Đại thế chú mục.

Trong cung Vĩnh Dạ.

Đây là nơi tổ chức đại hội của vạn tộc, vô cùng xa hoa, vốn dĩ, vương triều Đại Hạ sau khi nhất thống thiên hạ sẽ dùng làm sân bãi để nghênh đón đại hội của vạn tộc, bây giờ đại hội của vạn tộc lại lớn hơn dự kiến, tự tổ chức thì lỗ nặng, vì thế vạn tộc phải chi ra nhiều ít để góp vốn.

Chỉ còn một ngày nữa là đến ngày đại hội của vạn tộc diễn ra.

Toàn bộ trong ngoài cung Vĩnh Dạ được bố trí những tướng sĩ tinh nhuệ nhất, những tướng sĩ này đều là cường giả đệ ngũ cảnh, nếu như không phải Đại thế biến hóa quá nhanh, cường giả đệ ngũ cảnh ít nhất cũng được phong cấp tướng. 

Nhưng bây giờ thì khác rồi, cảnh giới Võ Vương cũng chỉ có thể làm Thiên hộ, muốn thăng tiến e là hơi khó khăn.

Đây chính là sự thay đổi của thời cuộc.

Bên trong cung Vĩnh Dạ.

Tô Văn Cảnh đang chủ trì ở đây,  bên trong đại điện có không ít Đại Nho, thậm chí còn có một vị Thánh Nhân của Trung Châu, tất cả đều được mời đến.

Vĩnh Thịnh Đại Đế, Trung Châu Đại Đế cũng đều ở bên trong đại điện, cẩn thận chuẩn bị cho đại hội vạn tộc vào ngày mai.

"Đại hội của vạn tộc lần này, ý nghĩa chính là mong muốn vạn tộc hòa bình, mà nói tới hòa bình, vậy thì phải chia địa bàn để quản lý, đúng không? Không biết hai vị Đại Đế đã tính toán thế nào rồi?”

Thánh Nhân Trung Châu lên tiếng, ông ấy nhìn Vĩnh Thịnh Đại Đế và Trung Châu Đại Đế, hơi thắc mắc hỏi.

Nghe hỏi như thế, giọng nói của Trung Châu Đại Đế không khỏi vang lên.

“Các đại tộc Thượng Cổ đã hoàn toàn hiển thế, đương nhiên phải phân chia địa bàn, chỉ là Trung Châu, Đông Hoang, Nam Man, ba nơi này tuyệt đối không thể nhường cho bọn họ.”

"Ba nơi này, thiên tài địa bảo, địa linh nhân kiệt, cũng có rất nhiều long mạch, nếu rơi vào tay bọn họ, đối với thương sinh trong Đại thế mà nói, không chỉ dừng lại ở vấn đề công bằng hay không, mà nếu họ tiếp tục mạnh lên, thương sinh Đại thế hoàn toàn không có cơ hội cạnh tranh lại. ”

Trung Châu Đại Đế nói ra suy nghĩ của mình.

Chấp nhận bỏ ra vùng Bắc Xuyên và Tây Mạc đã là rất nhượng bộ rồi, hai nơi này cũng không ít tài nguyên bảo vật, nhưng không sánh bằng ba vùng kia được.

Vừa nghe vậy, Thánh Nhân Trung Châu hơi khẽ nhíu mày.

"Nếu làm vậy, chỉ e là năm tộc sẽ không đồng ý.”

Thánh Nhân Trung Châu nhìn mọi người, suy nghĩ này của Trung Châu Đại Đế là muốn tốt cho Nhân tộc đương thời, nhưng năm tộc Thượng cổ không phải mấy kẻ ngốc, mà thực lực của bọn họ lại rất mạnh, không cẩn thận khiến họ tức giận mà liên hợp lại làm liều thì không nên. Chia cho mảnh đất nghèo khó cơ cực thì ai mà chịu cơ chứ?

"Năm tộc đương nhiên là không đồng ý rồi, nhưng đây cũng là dùng kế “lấy lui làm tiến”, nếu cứ để bọn họ tự tung tự tác, theo tính cách của bọn họ, tuyệt đối sẽ cắn mãi không buông ba mảnh đại địa Trung Châu, Đông Hoang và Nam Man này.”

Vĩnh Thịnh Đại Đế lên tiếng, những việc liên quan tới  đại hội của vạn tộc lần này, ông ấy và Trung Châu Đại Đế đã bàn ra tính lại rất nhiều lần.

Năm tộc Thượng cổ xuất thế, đương nhiên sẽ có lãnh thổ riêng.

Mà đại lục Thần Châu, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, cho dù là sau này Đại thế có thay đổi hay biến hóa gì đi chăng nữa thì linh thạch, long mạch, bảo vật v..v... vẫn sẽ xuất hiện ở Trung châu, Đông Hoang, Nam Man.

Cho nên, dưới tình huống như vậy, ba nơi này cực kỳ trọng yếu.

"Đúng vậy, năm tộc Thượng cổ rất mạnh, bản tính lại vốn tham lam, nhưng Thiên Đạo này không cho phép bọn họ tự tung tự tác, hiện tại chỉ cần Cẩm Niên ngộ đạo thành công, chắc chắn có thể áp chế bọn họ, vậy thì cái gì cũng dễ nói?”

Giọng nói của Trung Châu Đại Đế vang lên, bản thân ông ấy là đế vương, cũng có suy nghĩ và cách làm việc riêng, không phải vì Đại thế thay đổi mà mất đi sự kiêu ngạo của mình.

Nói tới Cố Cẩm Niên, mọi người khẽ gật đầu.

Hoàn toàn chính xác, tất cả hy vọng đều đặt trên người Cố Cẩm Niên, cho dù năm tộc xuất hiện có ý nghĩa gì đi nữa, cũng không quản Đại thế thay đổi ra sao, hy vọng duy nhất của bọn họ chỉ có Cố Cẩm Niên.

"Ta cũng cảm thấy vậy, để mai nhìn tình hình rồi tính tiếp.”

"Tính một ngàn ra một vạn, chúng ta vẫn phải coi xem ngày mai năm tộc Thượng cổ muốn gì, nếu bọn họ thật sự dám mở mồm chơi trò sư từ ngoạm vậy thì phải chuẩn bị cho đại chiến đi.”

"Đáng tiếc là thời gian không đủ, nếu Đại thế cho thương sinh cho thiên hạ đủ thời gian, bọn họ sẽ chẳng phải e sợ năm tộc Thượng cổ.”

Tô Văn Cảnh lên tiếng, ông ấy xúc động mà nói ra lời trong lòng.

"Đúng vậy, thứ chúng ta thiếu chính là thời gian.”

Thánh Nhân Trung Châu cũng không khỏi cảm khái một tiếng.

"Cho dù là chuyện gì thì cũng để mai rồi tính tiếp.”

"Chỉ cần chuẩn bị tốt nhất cho trường hợp xấu nhất là được.”

Vĩnh Thịnh Đại Đế lên tiếng, ông ấy đứng dậy, trong mắt tràn ngập hàn ý, rất rõ ràng, ông ấy đã chuẩn bị cho mọi tình huống có thể xảy ra.

"Được.”

"Làm tốt chuẩn bị cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra.”

Đám người đồng loạt gật đầu.

Sau đó từ từ đứng dậy rời đi.

Rất nhanh.

Bóng tối đã bao chùm lên vạn vật, tinh tú vẫn luân chuyển trên không.

Bên trong vương triều Đại Hạ, thánh huy xuất hiện, hào quang diễm lệ khiến người ta không thốt lên lời.

Nơi này vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người đều biết, ánh sáng ngày mới chiếu xuống đại địa cũng chính là lúc đại hội của vạn tộc sẽ được bắt đầu.

Việc này nhận được sự quan tâm và dõi theo của ngàn vạn thương sinh.

Trong Văn cung của Đại Hạ.

Cố Cẩm Niên đang cố gắng ngộ đạo.

Chỉ là lần ngộ đạo này của hắn không có thu hoạch gì quá lớn.

Hắn đang cảm ngộ nhân sinh, nhưng những nhân sinh này khó mà cảm ngộ được, dù sao thì cuộc sống đó, cuộc đời đó vốn không thuộc về mình thì dù là mắt thấy tai nghe cũng không có ý nghĩa gì lớn.

Cuối cùng cũng không phải cuộc đời của mình mà thôi.

Chỉ đơn thuần cảm ngộ, lại không thu được kết quả gì.

"Thánh Nhân Thiên Mệnh, nhất định phải có mệnh cách của Đại thế, chỉ bằng năng lực hiện tại của ta, dù cho Thiên Mệnh có xuất hiện, cũng khó mà trở thành Thánh Nhân Thiên Mệnh chân chính.”

"Hi vọng duy nhất, chính là dựa vào dòng sông thời gian, chỉ khi bước vào dòng sông thời gian, khiến ta tự mình trải qua cuộc đời của ngàn vạn nhân sinh, mới có thể hoàn toàn viên mãn, thật sự cảm ngộ.”

Cố Cẩm Niên cảm khái trong lòng.

Nghĩ vậy, hắn vung tay lên, chỉ trong chốc lát, một ao nhỏ màu hoàng kim lấp lánh xuất hiện.

Đây là một phần nhỏ của dòng sông thời gian, nhưng chỉ một ao nước nhỏ như vậy thôi, cũng đại biểu cho mấy chục vạn năm, ở đó có vô số bóng người.

Cố Cẩm Niên không định lấy thân thử hiểm, hắn ngưng tụ một đạo nguyên thần, tiến vào bên trong ao nhỏ.

Chỉ trong chốc lát, nguyên thần chui vào, gần như đoạn tuyệt toàn bộ liên hệ với hắn.

Rất khủng bố.

Lập tức Hóa Đạo.

Đạo nguyên thần này không có sức mạnh như bản thể, nhưng ít nhất thì giống hắn y xì đúc, vậy mà kết quả trực là nguyên thần lập tức Hóa Đạo, đó là điều mà Cố Cẩm Niên không hề nghĩ tới.

"Dòng sông thời gian, thật quá kinh khủng.”

Thở dài một hơi, nhưng Cố Cẩm Niên cũng không e ngại chút nào, bởi vì đây chỉ là một đạo nguyên thần của hắn, thiếu đi tâm cảnh và sức mạnh, quan trọng hơn cả là thiếu đi tư tưởng của hắn.

Lập tức Hóa đạo cũng là chuyện bình thường, nếu như hắn bước chân vào dòng sông thời gian, đương nhiên sẽ không có chuyện như vậy xảy ra.

Ít nhất thì không Hóa Đạo nhanh như vậy đi.

Chỉ là việc tiến vào dòng sông thời gian đúng là đáng sợ hơn suy đoán của mình rất nhiều. Văn Cảnh tiên sinh nói không sai, tình huống bây giờ nếu mình tiến vào dòng sông thời gian thì đúng là một việc vô cùng mạo hiểm.

"Ài.”

"Nhưng nếu thật sự không còn cách nào khác, cũng chỉ đành tự mình mạo hiểm thôi chứ sao.”

Đến cuối cùng, Cố Cẩm Niên cũng  không nghĩ ra biện pháp nào tốt hết, chỉ có thể chờ đợi tình hình, tới đâu hay tới đó mà thôi.

Nhưng, Cố Cẩm Niên không dừng lại ở đó mà tiếp tục ngộ đạo.

Minh ngộ con đường của Thánh Nhân - Nho đạo.

Hôm nay là đại hội của vạn tộc, nó được định sẵn là một trận tranh đấu, con át chủ bài cuối cùng của hắn chính là triệu hoán bốn vị Thánh Nhân Thiên Mệnh, cho nên Cố Cẩm Niên hy vọng trước khi triệu hoán họ, chính hắn cũng minh ngộ thêm đạo lý của Nho đạo, đạo lý của Thánh Nhân.

Hắn ổn định lại tinh thần, chăm chú suy tư.

Ý nghĩa cơ bản của Nho đạo, có một loại gọi là thiên nhân hợp nhất, đạo của tự nhiên, để con người tự suy tư chiêm nghiệm, tìm ra chân lý của thiên địa, sau này bởi vì sự phát triển của các tộc đàn và vương triều, Nho đạo bị hạn chế trong khuôn khổ, từ đó trở thành công cụ của vương triều để quản thúc dân chúng.

Trục xuất Bách gia, Nho gia độc tôn, câu này cũng đúng trong Thời đại này.

Nhưng bởi vì Nho đạo là một hệ thống tư tưởng và suy nghĩ của mỗi người, mỗi thế hệ, được thiên địa tán thành, cho nên mới không phô trương năng lực của chính nó, nếu không, tác dụng của Nho đạo chính là để củng cố “trung ương tập quyền (quyền lực quy về một mối)”.

Cố Cẩm Niên hướng tới chính là con đường thiên nhân hợp nhất, ý nghĩa của Nho đạo, chân lý của Nho đạo, đây mới là hạch tâm.

Cố Cẩm Niên miệt mài suy tư về vấn đề này.

Mà lúc này, toàn bộ vương triều Đại Hạ trở nên vô cùng sáng chói, thánh khiết quang huy bao phủ toàn bộ vương triều.

Tất cả mọi thứ đều như được phủ lên một tầng hoàng kim, cực kỳ hào nhoáng diễm lệ.

"Cố Thánh sắp đột phá sao?”

"Đây có phải là ngộ đạo thành công hay không?”

Rất nhiều giọng nói vang lên, tất cả ánh mắt của cường giả Đại thế đều hướng về vương triều Đại Hạ, bọn họ cũng muốn biết là đang có chuyện gì xảy ra.

Bọn họ cực kỳ hy vọng Cố Cẩm Niên có thể thành Thánh.

Nếu trở thành Thánh Nhân Thiên Mệnh, vậy thì những khó khăn sẽ giảm bớt phần nào, nhân tộc đương thời cũng không cần phải sợ năm tộc Thượng cổ nữa.

Giờ khắc này, ngay cả năm tộc Thượng cổ cũng không biết có chuyện gì xảy ra, đồng loạt nhìn về phía Văn cung của Đại Hạ đang có từng tầng thánh quang vờn quanh, nhìn tình huống này, trong lòng họ lại xuất hiện cảm giác khó nói thành lời.

Nói không chừng Cố Cẩm Niên thật sự sẽ thành Thánh.

Chỉ là, đến cuối cùng, giọng nói của Thượng Cư Thánh Nhân vang lên, khiến cho bọn họ an tâm lại.

"Hắn không thành Thánh.”

"Chỉ là đang minh ngộ con đường Thánh Nhân mà thôi, muốn trở thành Thánh Nhân Thiên Mệnh, nhất định phải trải qua dòng sông thời gian.”

"Nếu không, mặc kệ hắn làm như thế nào đi chăng nữa cũng không thể trở thành Thánh Nhân Thiên Mệnh, trừ phi hắn có thêm thời gian năm trăm năm nữa để tu luyện.”

Thượng Cư Thánh Nhân lên tiếng, ông ta cũng là Thánh Nhân Nho đạo, đương nhiên biết Cố Cẩm Niên có thành công đột phá thành Thánh hay không.

Nghe ông ta nói như thế, năm tộc Thượng cổ bình tĩnh lại, trái tim vốn đang thấp thỏm cũng nhẹ nhõm không ít.

Thượng Cư Thánh Nhân nói đúng.

Những ánh sáng kỳ diệu đó chỉ kéo dài áng chừng nửa canh giờ, sau đó chậm rãi biến mất, Văn cung của Đại Hạ cũng trở lại như bình thường.

Chớp mắt đã tới giờ Dần.

Mặt trời từ từ ló dạng, từng tia sáng như xé rách màn đêm tăm tối, chiếu sáng khắp vương triều Đại Hạ.

Toàn bộ kinh đô Đại Hạ lộ ra vẻ yên tĩnh dị thường.

Toàn bộ dân chúng đều ở nhà, triều định hạ lệnh cấm túc, không cho phép bọn họ ra ngoài.

Bên trong kinh thành, khắp nơi đều là tướng sĩ mặc kim giáp, đường lớn ngõ nhỏ đều bị phong tỏa hết.

Mà bên trong cung Vĩnh Dạ vang lên từng hồi chuông.

Theo tiếng chuông vang lên, từng thân ảnh xuất hiện, có cường giả của các vương triều, cũng có quan lại quyền quý, dần dần tu tập lại ở bên ngoài đại điện.

Vĩnh Thịnh Đại Đế, Trung Châu Đại Đế, Tô Văn Cảnh, Thánh Nhân Trung Châu, Phật tử và tăng nhân Tây Mạc, cường giả Nam Man v…v… từng người từng người đi vào đại điện cung Vĩnh Dạ.

Thân phận và địa vị của bọn họ rất cao, ngoại trừ năm tộc Thượng cổ, bọn họ chính là những người đứng đầu của thế giới này.

Đại hội của vạn tộc sẽ chính thức bắt đầu vào giờ Mão.

Làm chủ nhà nên bọn họ tới sớm một chút sẽ tốt hơn.

Chỉ là có một số Cổ tộc cũng tới sớm không kém, ví dụ như Lôi tộc, quan hệ của họ với Cố Cẩm Niên khá tốt, ngày hôm qua đã tới kinh đô Đại Hạ, đây cũng coi như là nể tình.

Một số Cổ tộc nhỏ và vừa khác có giao hảo với Cố Cẩm Niên còn chuẩn bị cả lễ vật khi tới. 

Chỉ là, tất cả mọi người đang chờ đợi…

Chờ năm tộc Thượng cổ đến.

Thế nhân đều biết, bọn họ mới là nhân vật chính ngày hôm nay.

Còn có cả Cố Cẩm Niên.

Tiếng chuông đều đều vang lên.

Đại điện an bình.

Hơn mười người lẳng lặng chờ đợi, mà bên trong đại điện đang trưng bày sa bàn địa đồ của Thần Châu đại lục, mục đích chính là để chuẩn bị cho việc phân chia quyền quản lý, nói cách khác, chính là phân chia địa bàn.

Chẳng mấy chốc, giờ Mão đã tới.

Bên trong Đông Hải.

Một tiếng long ngâm kinh khủng vang lên.

Rung động Đại thế.

Bốn đầu Chân Long dài vạn trượng, từ trong Đông hải lao thẳng lên trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận