Đại Hạ Văn Thánh

1727 Cố Cẩm Niên phát uy! Chấn nhiếp lục đại thiên kiêu! Đạo Đức kinh! Kinh văn bậc nhất từ xưa tới nay!(2)

"Mấy năm trước ta đã nghe qua thanh danh của Cố Thánh, sự tồn tại của hắn là vì thiên địa lập tâm, sao có thể vì chuyện này mà tức giận được?”

Giọng nói của Minh Hạo vang lên, trên đỉnh đầu hắn là Hạo Nguyệt, chiếu rọi hàng quang vàng nhè nhẹ.

"Thánh nhân là tồn tại siêu việt.”

Chu Vân cũng mở miệng nói, hai tay chắp trước ngực, Phật quang sau lưng trùng điệp.

"Người ta kính nể nhất chính là Cố Thánh.”

Là giọng của Tô Thương Hải, nhưng câu hắn ta nói lại nghe vô cùng buồn nôn.

Người kính nể nhất là Cố Thánh? Vậy mà lại đầu quân cho Tiệt Thiên giáo, nghe thật ghê tởm, cũng thật nực cười.

"Kính nể Cố Thánh.”

Lâm Uyển cũng mở miệng nói một câu đơn giản, nhưng đây cũng được coi là một kiểu bày tỏ thái độ.

Không sai, cả đám bọn họ đang bày tỏ thái độ.

Thái độ và hành động đắc tội Cố Cẩm Niên của bọn họ, hoặc là nói đang xé rách mặt với Kỳ Lân Các, loại hành động và thái độ này giống như đang bày tỏ lòng trung thành với Tiệt Thiên giáo, từ đó trở thành nòng cốt trụ cột của Tiệt Thiên giáo luôn.

Giọng nói của sáu người vang lên.

Giọng Trường Vân Thiên cũng vang lên.

"Còn xin Cố Thánh thứ lỗi.”

Trong lòng Trường Vân Thiên cực kỳ vui sướng, hắn ta rất thỏa mãn, lựa chọn và hành động của những thiên kiêu này khiến hắn cảm thấy hả lòng hả dạ.

Hành vi này của Tiệt Thiên giáo khiến mọi người nhíu mày, cái này… thật sự rất buồn nôn.

"Thật sự phải làm cái kiểu này sao?”

"Có cần dùng cách này để khiến người khác ghê tởm không hả?”

"Hừ, mánh khóe thấp kém.”

Những giọng nói chửi mắng vang lên.

Sắc mặt của rất nhiều người không tốt, bọn họ khinh bỉ những mánh khóe tiểu nhân thấp hèn này.

Răng rắc.

Ngay lúc này

Một đạo lôi đình ghê rợn xé toạc bầu trời, trực tiếp rạch ngang khoảng trời phía trên Tiệt Thiên giáo

Rầm rầm rầm.

Trong Tiệt Thiên giáo, tất cả mọi người đều cảm thấy thể phách rung động, khí huyết quay cuồng, ai cũng cảm thấy vô cùng khó chịu, giống như đang bị “thiên uy” kiềm hãm, khiến bọn họ toàn thân run rẩy.

Đặc biệt là sáu vị thiên kiêu kia, lúc này bị lôi đình trấn áp, suýt chút đã thổ huyết. bọn họ vừa trải qua thiên truy bách luyện, thân thể đã sớm không còn là nhục thân tầm thường nữa rồi, nhưng bị một đòn này đập cho trấn động, tu vi và thực lực đứng ở ranh giới sụp đổ. 

Cố Cẩm Niên là ai.

Là cường giả thất trọng thiên, chỉ với một suy nghĩ, hắn có thể khiến cho thiên băng địa liệt.

. . .

Mấy tên tôm tép dựa vào mánh khóe để leo lên tam trọng thiên ư?

Tam trọng thiên ở trong mắt Cố Cẩm Niên cũng chỉ là con sâu cái kiến mà thôi.

Phụt phụt phụt!

Sáu người không nhịn nổi mà thổ huyết, Trường Vân Thiên cũng không nhịn được mà phun ra một ngụm máu, một chưởng này quá kinh khủng, thật sự rất đáng sợ, người người đều run rẩy.

"Cố Thánh.”

"Ngươi có ý gì?”

"Xin lỗi cũng xin lỗi rồi, ngươi còn muốn gì nữa? Ngươi thật sự không thể chấp nhận nổi Tiệt Thiên giáo mạnh hơn ngươi sao? Còn có thiên lý nữa hay không?”

Trường Vân Thiên hét lớn giận giữ, hắn ta không cam lòng, cách làm của Cố Cẩm Niên quá bá đạo, như thể đang tát vào mặt hắn ta vậy.

Hắn ta biết mình việc làm có hơi buồn nôn, nhưng thế thì sao nào? Cố Cẩm Niên là Thánh nhân, hơn nữa bọn họ cũng đã nói xin lỗi, Kiếm Cửu Thiên cũng không khiến người nào bị thương, loại hành vi này của Cố Cẩm Niên đúng là ác tâm.

"Hứ, thứ lỗi?”

Giọng nói của Cố Cẩm Niên vang lên, rất bình tĩnh, nhưng giọng nói này lại làm cho sắc mặt của những người Tiệt Thiên giáo vô cùng khó coi.

Đây chính là “lấy đạo làm người của ngươi để trả lại cho ngươi”!

"Thân là Thánh nhân Nhân tộc, sao có thể như vậy? Lấy lớn hiếp nhỏ?”

Một giọng nói lạnh như băng vang lên.

Là một trong chín vị Nhân vương lên tiếng khiển trách.

Ông ta tỏ vẻ không hài lòng với cách làm của Cố Cẩm Niên, cũng hơi phẫn nộ, vất vả giúp sáu đứa nhóc kia thiên truy bách luyện, bây giờ bị đập một phát đến mức tổn thương tu vi, thật sẽ ảnh hưởng tới tâm đạo sau này.

"Liên quan gì đến ngươi?”

Bên trong Kỳ Lân Các.

Giọng của Cố Cẩm Niên vang lên, giọng nói không lớn nhưng bá khí hơn người, không chút nhún nhường e sợ.

Đây chính là sức mạnh của Thánh nhân đương thời.

"Cuồng vọng.”

Có tiếng sấm vang lên, là Lôi Vương đang gầm thét, ông ta thật sự không ưa Cố Cẩm Niên rồi đó.

"Bớt nói nhảm.”

"Không phục thì xuất hiện đi.”

Cố Cẩm Niên chầm chậm lên tiếng, bên trong Kỳ Lân Các, hắn đứng giữa hư không, hai tay chắp sau lưng, chăm chú nhìn Thượng Cổ Nhân tộc, sẵn sàng cho tình huống nổ ra tranh chấp.

Nhưng ngay lúc này, Thiên Phạt Chi Nhãn xuất hiện, lạnh lùng nhìn chăm chú khu vực này, ánh mắt chòng chọc sâu thẳm rọi xuống thế nhân.

Nếu ở thời điểm mấu chốt này, kẻ nào dám động thủ kẻ đó sẽ lãnh đủ.

Lời thề đã từng lập trước mặt Thiên đạo, tuyệt đối không phải trò đùa, dù cho là Cố Cẩm Niên cũng không dám mạo hiểm.

Cho nên khi cảm nhận được tình huống trở nên xấu đi, Lôi Vương đã không có bất kỳ hành động gì nữa.

"Bất luận là như thế nào đi chăng nữa, Thánh nhân như ngươi lại động thủ làm bọn họ bị thương, có phải là hơi không công bằng?”

"Ngươi là Thánh nhân, là cường giả thất trọng thiên, bắt nạt hậu bối như vậy, ngươi cũng xứng với hai chữ Thánh nhân hay sao?”

Có vị Nhân vương lại lên tiếng chất vấn.

"Thánh không thể nhục!”

Ngay lúc đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên, là từ Khổng phủ, là giọng nói của Khổng Hiên, bây giờ hắn ta đã là gia chủ của Khổng gia, ngay thời điểm quan trọng này, Khổng Hiên lên tiếng ra mặt, vô cùng bá khí.

"Đúng vậy, Thánh không thể nhục.”

"Con chó con mèo bên đường mà cũng dám cả gan nhục mạ Thánh nhân? Đây là trò cười gì vậy?”

"Thật là tức đến bật cười, mặt mũi kẻ nào to như vậy, lá ga lớn như vậy? Dám ô nhục Thánh nhân?”

Một số giọng nói bắt đầu vang lên phụ họa, họ hoàn toàn đồng ý với bốn chữ này.

Nghe thế, Thượng Cổ Nhân tộc đều trầm mặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận