Đại Hạ Văn Thánh

1016 Giết gian thần! Quân thần đánh cờ! Sáu quốc sách ổn định khó khăn! Cả nước sôi trào!(2)

"Hầu gia, cũng không phải là lão phu không tin ngươi. Xin Hầu gia thứ tội, lời tiếp theo của lão phu, có thể có chút chói tai."

"Việc này, nói nhỏ chuyện đi, là Hầu gia phòng bị văn võ cả triều. Ở trong lòng Hầu gia, văn võ cả triều bên trong có nước khác gian tế, hay là có dụng ý có người khó dò. Điểm này lão phu hoàn toàn có thể lý giải."

"Nhưng nói lớn chuyện ra, Hầu gia nói một người gánh chịu. Nếu như tình hình tai họa của quận Giang Trung bộc phát, coi như dẫn tới phiền phức ngập trời, Hầu gia gánh chịu như thế nào? Chẳng lẽ Hầu gia tự vẫn tạ tội?"

"Coi như thật tự vẫn tạ tội thì có thể thế nào? Mệnh của Hầu gia không sánh bằng Vương triều Đại Hạ."

Đúng là khi thốt ra lời này, không ít người biến sắc, bởi vì tính nhắm vào quá mạnh mẽ. Thật sự là đạo lý này nhưng không thể nói như thế.

Rất hiển nhiên, người này là nhận chỉ điểm, cho nên mới dám mở miệng như thế.

"Làm càn."

Bên trên long ỷ, Vĩnh Thịnh Đại Đế đập mạnh vào thành ghế, lửa giận trên mặt căn bản không thể che lấp.

Lúc quốc gia nguy nan chỉ có mình Cố Cẩm Niên đứng ra. Riêng điểm này, Cố Cẩm Niên đã thắng qua văn võ cả triều rất rất nhiều rồi.

Chuyện của quận Giang Trung, thật sự có chút khó giải quyết. Điều này ông ấy hiểu được, có thể dù nói thế nào Cố Cẩm Niên chính là Thiên mệnh Hầu của Đại Hạ. Bản thân ông lại vừa mới cho Cố Cẩm Niên vô thượng đại quyền.

Còn nữa mình cùng Cố Cẩm Niên hiệp thương lâu như thế, bản thân nguyện ý đồng ý, liền chứng minh kế hoạch có thể thực hiện, những người này còn có tư cách nói thêm cái gì?

Bây giờ lại dám nói loại lời này, làm sao không khiến cho người ta cảm thấy đáng hận?

"Xin bệ hạ thứ tội."

"Thần chỉ là đứng trên lập trường của vương triều Đại Hạ lời nói, thần tự biết nói năng lỗ mãng, thần cũng biết, lời nói này vô cùng chói tai."

"Có thể Vương triều Đại Hạ hôm nay đối mặt chính là một trận tai họa trước nay chưa từng có. Cũng giống như Tần vương điện hạ đã nói, nếu như có thể sử dụng mệnh của thần đến bình định trận tai hoạ này, thần cam nguyện lập tức chịu chết."

"Hầu gia anh dũng, đây là chuyện người trong thiên hạ ai cũng biết, thần cũng công nhận. Nhưng Hầu gia đã có thượng sách, lại giấu diếm không nói, nói cho cùng cũng là vì đề phòng văn võ cả triều."

"Bệ hạ."

"Hầu gia."

"Nếu như Đại Hạ đến làm bất cứ chuyện gì, đều phải giấu diếm văn võ cả triều, thế thì cần gì đến chúng ta? Chúng ta chẳng bằng ngay tại trong triều, phất cờ hò reo, lên tiếng ủng hộ Hầu gia là được, Thiên tai lần này Hầu gia tự hành động rồi quyết định đi?"

Đối phương lên tiếng, vẫn như cũ lộ ra vẻ cương trực công chính.

Mà ông ta chữ chữ châu ngọc, câu câu đều có lý.

Đạo lý cũng chính là như vậy. Chuyện dính đến căn cơ Đại Hạ, Cố Cẩm Niên giấu diếm không nói, đây chính là sai lầm.

Phòng bị là có thể, nhưng văn võ cả triều đều phòng. Nói thật trong lòng mọi người đều có chút không thoải mái. Ông ta chỉ đơn giản một câu, đúng thật đã khiến không ít thần tử cảm thấy có chút không vui.

Trước đó bọn họ đối Cố Cẩm Niên cũng đã có một chút lời oán giận, cho rằng Hoàng đế quá mức cưng chiều Cố Cẩm Niên rồi.

Bây giờ chuyện lớn như thế, vậy mà nói đều không nói với bọn họ, trong lòng tất nhiên có tức giận.

"Thần đồng ý."

"Thần tán thành lời nói của Hứa đại nhân."

"Lời của Hứa đại nhân cũng chính là ý của chúng thần."

Trong lúc nhất thời, hai mươi, ba mươi người ra khỏi hàng. Thậm chí bao gồm một số võ tướng, bọn họ vậy ra khỏi hàng, tán đồng lời nói của vị Hứa đại nhân này.

"Dù ngôn từ khó nghe, nhưng lời thật mất lòng, bệ hạ, chúng thần cũng tán thành lời nói của Hứa đại nhân."

Lúc này, liền ngay cả một số nho thần cũng không khỏi đứng ra.

Bởi vì đạo lý chính là chỗ này.

Bên trên long ỷ, ánh mắt Vĩnh Thịnh Đại Đế không có âm lãnh, cũng không có phẫn nộ, mà là một loại bình tĩnh.

Ở nơi này trong lúc mấu chốt, ông ấy chợt phát hiện, có một số việc rất không thích hợp. Thái độ của văn võ cả triều rõ ràng có chút vấn đề.

Trước đó ông ấy không cảm nhận được, là bởi vì tất cả mọi người đang thảo luận chuyện. Mà lại ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, nghe đều rất có đạo lý, vậy rất không tệ.

Tuy nhiên sau khi Cố Cẩm Niên ra mặt, ổn định thế cục, đồng thời chỉnh lý ra phương án giải quyết, theo lý thuyết mọi người đi làm chẳng phải là xong sao?

Nói câu khó nghe, kế hoạch của Cố Cẩm Niên cho dù kết quả cuối cùng thất bại, thì tính sao?

Dù sao cũng tốt hơn so ngồi chờ chết chứ?

Rất hiển nhiên, đã có người nổi lên mặt nước, dám lựa chọn ở lúc mấu chốt này đứng ra nháo sự, nghĩ đến sau lưng liên lụy càng lớn hơn.

"Cẩm Niên."

"Trẫm đã cho ngươi toàn bộ quyền lực, xử lý như thế nào, giải quyết như thế nào toàn bộ do ngươi."

Biết được tình huống có chút không đúng, ngữ khí Vĩnh Thịnh Đại Đế bình tĩnh, trực tiếp để Cố Cẩm Niên tự hành xử lý.

Nghe nói như thế, văn võ cả triều hơi nghi hoặc một chút, không biết rõ Vĩnh Thịnh Đại Đế là có ý gì.

Mà Cố Cẩm Niên lại nghe hiểu tình huống này là gì.

Trong chốc lát, Cố Cẩm Niên đem ánh mắt nhìn về phía đối phương, thần sắc bình tĩnh đạo.

"Hứa đại nhân, lời ngài nói không giả chứ?"

Cố Cẩm Niên hỏi.

Người kia quang minh lẫm liệt nói.

"Tất nhiên không giả."

Ông ta lên tiếng, cương liệt vô cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận