Đại Hạ Văn Thánh

Chương 647 Gia yến của Khổng gia, khẩu chiến bầy Nho. Phích lịch thủ Đại Nho này có chỗ dùng, có việc ông ấy có thể lên!(3)

Thua lỗ vốn cũng không quan trọng, việc làm ăn này chủ yếu là cho Cố Cẩm Niên mặt mũi, củng cố một chút quan hệ. Nếu như thật sự kiếm lời thì cho con rể, thua lỗ cũng được.

Đối mặt với đối phương như vậy, Cố Cẩm Niên đã không thể nói gì.

Trên thực tế, chuyện này Cố Cẩm Niên cũng kìm nén một hơi, khẩu khí này cũng không phải khác.

Chính là cảm thấy đám người này từng người đều có tầm nhìn hạn hẹp.

Chờ giải quyết xong chuyện của Khổng gia, Cố Cẩm Niên sẽ toàn tâm toàn ý làm Đại Hạ Bất Dạ Thành của mình.

Nếu làm tốt, mẹ nó, để cho nhóm người này nhìn một chút cái gì gọi là có đầu óc buôn bán.

Mà Cố Cẩm Niên ngoài định mức ghi nhớ một chuyện, phàm là người mình đã lôi kéo để đầu tư mà không làm đều ghi lại trên sổ sách. Về sau nếu muốn ném tiền vào thì sẽ nói rằng người đã đầy, không nhận.

Hoặc chính là tăng giá. Mười vạn lượng hoàng kim một trù. Không, hai mươi vạn lượng hoàng kim một trù. Thích thì làm, không làm kéo đến.

“Hài nhi đã hiểu.”

Trương Thế nghe nói như thế có chút hưng phấn. Hắn một mực dự thính, đối với cái kế hoạch buôn bán này của Cố Cẩm Niên hắn ta thấy rất hứng thú. Cảm thấy rất có triển vọng. Làm tốt, không chừng một năm có một vạn tám lượng hoàng kim.

Một năm này xuống đến mười mấy vạn lượng bạch ngân. Một tháng hơn một vạn hai, cộng thêm việc Dự Vương phụ cấp thì đây chính là người trên người. Đến Kinh đô căn bản sẽ không thiếu bạc tiêu xài, đối với bên ngoài còn có thể nói là tự lực cánh sinh.

Đắc ý.

“Cữu cữu, không còn sớm nữa. Ta đi về trước. Ngày mai gặp.”

Nhìn thoáng qua sắc trời, Cố Cẩm Niên cũng không dài dòng làm gì. Nói với Dự Vương một câu liền dự định rời đi.

“Trực tiếp ở lại phủ của cữu cữu đi. Ngươi trở về ở chỗ Khổng gia sắp xếp có chút khong ổn lắm.”

Dự Vương muốn lưu Cố Cẩm Niên lại.

“Không cần. Cháu trai có chút chuyện, đa tạ cữu cữu hậu ái.”

Cố Cẩm Niên lắc đầu. Khoảng cách gia yến ngày mai chỉ còn bảy tám canh giờ, Cố Cẩm Niên dự định làm chút chuyện khác nên không lưu lại.

“Được.”

“Chú ý an toàn, có bất kỳ chuyện gì cứ đến tìm cữu cữu là được. Đây là lệnh bài của cữu cữu, ngươi cầm lấy.”

Dự Vương cũng không nói nhiều, đưa lệnh bài của mình cho Cố Cẩm Niên.

“Đa tạ cữu cữu, cháu trai xin cáo lui.”

Tiếp nhận lệnh bài, Cố Cẩm Niên cũng không nói gì mà rời đi.

Đợi sau khi Cố Cẩm Niên đi.

Giọng nói của Dự Vương cũng chậm rãi vang lên.

“Thế nhi, ngươi cảm thấy Cẩm Niên như thế nào?”

Thần sắc ông ấy bình tình, chậm rãi lên tiếng nói.

“Hồi nhạc phụ, Thế tử điện hạ thông minh lại là đại tài Nho đạo, tương lai tiền đồ bất khả hạn lượng.”

Trương Thế dường như không chút suy nghĩ nói.

“Không thôi.”

Nhưng mà Dự Vương lắc đầu, nhìn về vị trí Cố Cẩm Niên vừa mới đứng, thần sắc nghiêm túc.

“Cẩm Niên là người khác biệt nhất mà nhạc phụ từng gặp. Xuất thân quyền quý lại có được một tấm lòng son, văn thải bất phàm mà hắn lại được Tứ ca hết mực yêu thương.”

“Sau này vào Kinh, ngươi phải đi theo người em vợ này cho tốt. Đừng nhìn hắn nhỏ tuổi hơn ngươi nhưng nhất định hiểu nhiều chuyện hơn ngươi.”

“Ngươi học hành gian khổ mười năm, ân tình kết giao kém hắn không ít, lại thêm chuyện vào Kinh chưa quen cuộc sống nơi đó. Mặc dù có thể dựa vào hư danh của ta nhưng Kinh đô dù sao vẫn là Kinh đô. Không thể so với quận Dự Chương chúng ta.”

“Có chuyện gì cứ tìm Cẩm Niên. Có vấn đề gì cũng đi tìm Cẩm Niên. Đừng ngại phiền phức, ngươi tìm hắn càng nhiều thì quan hệ càng thân cận. Đương nhiên chuyện mà Cẩm Niên giao phó cho ngươi, ngươi cũng phải làm cho tốt.”

“Vị em vợ này của ngươi, tương lai hẳn là Tể tướng Đại Hạ. Ngươi đi theo hắn cộng thêm ta giúp đỡ một chút thì vị trí Thượng thư cũng có thể.”

Dự Vương đối với Cố Cẩm Niên cho đánh giá cực cao.

Ông ấy dự đoán, tương lai Cố Cẩm Niên hẳn là Tể tướng Đại Hạ. Trương Thế nghe xong có chút tặc lưỡi, trong lòng vô cùng rung động.

Vị trí Tể tướng Đại Hạ này thế nhưng là dưới một người, trên vạn người. Mà vị trí này không phải nói ngươi gia thế hiển hách là có thể ngồi. Cái cần chính là phải có Thánh ân mới có thể đến.

Nếu như có tài năng mà không được Thánh ân thì cũng vô dụng.

Nói thật, cháu Trấn Quốc Công không nhất định có thể làm Tể tướng nhưng Dự Vương và Trương Thế không thể không tin.

Nhưng chấn chính để lòng hắn ta rung động là đi theo Cố Cẩm Niên thì tương lai mình có thể làm Thượng thư sao?

Sĩ đồ của mình, trong lòng hắn ta rất rõ. Mặc dù bối cảnh của Dự Vương cũng vô cùng hiển hách nhưng vị nhạc phụ này của mình tuyệt đối không có khả năng cưỡng ép nâng đỡ mình lên vị trí cao. Trước đó cũng đã bàn luận qua sĩ đồ của mình.

Hữu thị lang thậm chí còn có chút không ổn định.

Hiện tại nhạc phụ mình còn nói, đi theo Cố Cẩm Niên thì tương lại mình có thể trở thành Thượng thư.

Đây chính là viên quan lục bộ.

Nếu thật sự trở thành Thượng thư thì cũng gần bẳng nhạc phụ mình.

Quan trạng nguyên cũng không nhất định có thể trở thành lục bộ Thượng thư.

“Hài nhi đã hiểu.”

“Đa tạ nhạc phụ đại nhân chỉ giáo.”

Lập tức Trương Thế có chút kích động nói như thế.

“Hiểu là tốt.”

“Đúng rồi, đợi chút nữa ngươi cầm thủ lệnh của ta, bí mất điều khiển năm ngàn tinh nhuệ trú quân trong khúc phủ.”

“Ngày mai là gia yến của Khổng gia, ta không dám cam đoan sẽ không xảy ra chuyện gì, thu xếp ổn thỏa là tốt nhất.”

“Chỉ hi vọng Khổng gia đừng làm càn quá mức, nếu không thật sự sẽ phải đổ máu.”

Dự Vương hít sâu một hơi, nhắc đến chuyện này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận