Đại Hạ Văn Thánh

Chương 676 Vì thiên địa lập tâm! Vì sinh dân lập mệnh! Vạn thế bất hủ chi ngôn! Khổng Thánh kinh ngạc!(4)

Hắn bây giờ như một cái xác không hồn vậy.

Hắn bước về phía trước từng bước một.

Không có bất cứ mục tiêu gì.

Hắn không biết đã đi bao lâu.

Chỉ biết mình rất mệt mỏi rất mệt mỏi.

Một cảm giác đè nén không nói ra được dần sinh sôi trong cơ thể.

Nhưng ngay lúc này.

Một tiếng khóc nỉ non của trẻ con vang lên.

Khiến cho Cố Cẩm Niên dần dần lấy lại tinh thần.

Đưa mắt nhìn lại, ở giữa bụi cỏ dại, hắn nhìn thấy một đứa bé sơ sinh, bị bỏ rơi lại trong bụi cỏ.

Cố Cẩm Niên theo bản năng đi tới, hắn ôm đứa bé lên.

Tiếng khóc nỉ non của đứa bé càng lúc càng lớn.

Hắn muốn dỗ nó nín khóc, lại không thể nói ra được một câu.

Hắn không ngừng vỗ nhè nhẹ lên lưng của đứa bé, hi vọng có thể dỗ nó nín khóc.

Hắn biết, đứa bé này quá đói, đói bụng đến khóc tỉ tê.

Cố Cẩm Niên không biết ai lại tàn nhẫn như vậy, vứt bỏ đứa con của mình ở chỗ này.

Ôm đứa bé sơ sinh.

Cố Cẩm Niên lê lết về phía trước từng bước một.

Hắn muốn tìm đồ ăn cho đứa bé.

Nhưng bốn phía hoang dã, hắn không tìm thấy bất cứ thứ gì có thể ăn được.

Hắn chỉ có thể tiến lên, đi tìm đồ ăn.

Một bước.

Mười bước.

Trăm bước.

Cố Cẩm Niên đi tới phía trước, đứa bé trong ngực không ngừng thút thít, Cố Cẩm Niên không hề lộ ra một tia phiền chán.

Rốt cục.

Hắn thấy được khói lửa.

Có lửa.

Cố Cẩm Niên lộ ra vui mừng, hắn gắng bước nhanh đi tới, phát hiện là bốn năm người quần áo rách rưới, gương mặt bọn họ tái nhợt, đang nấu một cái nồi đen đen, ở xung quanh, tỏa ra mùi thịt nhàn nhạt.

Khiến cho Cố Cẩm Niên ngửi thấy cũng không tránh khỏi thèm ăn nhỏ dãi.

Chỉ là, khi Cố Cẩm Niên đến gần nhìn vào.

Ngay lập tức, hắn đứng sững lại.

Bởi vì bên trong nồi, có một đoạn xương của con người.

Mấy người nhìn về phía Cố Cẩm Niên, trước tiên nghe được tiếng khóc, trong mắt bọn họ hiện lên sung sướng.

"Ngươi ném đứa trẻ trong lòng vào nồi, bọn ta sẽ chia cho ngươi một phần canh thịt."

Giọng nói khàn thô ráp mà điên cuồng vang lên, hắn ta nhìn về phía Cố Cẩm Niên, ánh mắt chết lặng, bảo Cố Cẩm Niên ném đứa bé vào trong nồi nấu chung luôn.

"Năm nay thiên tai ta họa trầm trọng, đừng do dự không dám quyết nữa, ăn no bụng trước rồi nói, nếu không ngươi không còn mạng mà đến Giang Ninh phủ đâu."

Giọng nói thứ hai vang lên, vô cùng bình tĩnh, lời nói rất vô tình.

"Còn lôi thôi cái gì, nhanh ném hài tử vào nhanh, chẳng lẽ ngươi không đói bụng à?"

Giọng nói thứ ba vang lên, lên tiếng chất vấn.

Nghe lời nói của bọn hắn, Cố Cẩm Niên vô ý thức lùi lại một bước.

Đói không?

Hắn đói.

Nhưng hắn có đói đến mấy cũng sẽ không làm vậy.

Rời đi.

Cố Cẩm Niên quay người rời đi, tiếp tục bôn ba đi về phía trước.

Như thế.

Không biết lại trôi qua bao lâu.

Đứa bé trong ngực, tiếng khóc cũng càng ngày càng nhỏ, điều này ngược lại khiến Cố Cẩm Niên lo lắng cực kỳ.

Hắn tăng thêm tốc độ.

Nhưng sau khi trèo qua một dãy núi.

Hết cảnh tượng này đến cảnh tượng khác, khiến hắn bàng hoàng vô cùng.

Đổi con lấy miếng ăn.

Khắp nơi không một ngọn cây cọng cỏ.

Người như xác chết, trong mắt không có ánh sáng, liếc nhìn lại, bên trong những đôi mắt ấy, không còn bất kỳ thứ gì như nhân tính, dù có cũng chỉ là chết lặng và tuyệt vọng.

Khắp nơi đều là thi thể.

Nhìn vô cùng thê thảm bi thương.

Cố Cẩm Niên che chở đứa bé trong ngực, nhanh chóng tiến lên, hắn không dám ở lại nơi này dù chỉ nửa khắc.

Trèo qua từng ngọn núi.

Băng qua từng con sông.

Vẫn có rất nhiều người chạy nạn.

Chỉ là xác chết càng ngày càng ít.

Cơn đói ập tới.

Cố Cẩm Niên cảm nhận được cơn đói khát như sắp chết.

Đứa bé trong ngực, hô hấp cực kỳ yếu ớt, đã không thể khóc thành tiếng.

Bóng đêm bao trùm khiến mọi người tuyệt vọng.

Dưới tàng cây.

Cố Cẩm Niên với tay ra, hắn đã yếu ớt đến cực hạn, nhưng vào lúc này, hắn cầm một hòn đá, từ từ giơ lên trước mặt đứa trẻ.

Ở bên ngoài, vô số người nhìn theo cảnh này, ngay cả Khổng Thánh cũng không khỏi lộ vẻ khẩn trương.

Nếu như Cố Cẩm Niên bởi vì đói khát, mà làm ra hành động không nên, vậy oan hồn chúng sinh, sẽ trực tiếp thôn phệ Cố Cẩm Niên.

Đây là một khảo nghiệm, một khảo nghiệm tình người và cũng là một kinh lịch cực khổ.

Nhưng tại giây phút này.

Cố Cẩm Niên cứa lên bàn tay của mình.

Chợt.

Máu tươi rơi nhỏ giọt xuống, rơi vào trong miệng đứa bé.

Mỗi một giọt máu tươi, phảng phất tràn đầy sức lực của sinh mệnh, hài nhi ở trong tã lót, theo bản năng nuốt xuống.

Dần dần, hài nhi khôi phục sinh mệnh, nhưng vẫn còn rất suy yếu.

Chỉ là hành động này của Cố Cẩm Niên lại làm cho vô số người kinh ngạc.

Hắn lấy máu của mình, đổi lại một sinh mệnh mới.

Hành vi như vậy, làm cho mọi người không thể không kính nể vạn phần.

Mấy canh giờ sau.

Cố Cẩm Niên lần nữa tiến về phía trước, người ở bên ngoài quan sát không có cảm giác thời gian trôi qua, mà ở trong huyễn cảnh này.

Cố Cẩm Niên là chịu gian khổ thật sự.

Hai tay của hắn, hiện đầy vết máu, thân thể của hắn, đã suy yếu đến cực hạn.

Hắn nghe nói đi về phía trước ba trăm dặm, là có thể nhìn thấy hi vọng.

Hắn khổ hạnh.

Trèo đèo lội suối, ôm lòng tin, một mực tiến lên.

Cho đến cuối cùng.

Khi hắn gần như sắp đi hết ba trăm dặm đường.

Một con sông lớn xuất hiện ở trước mặt hắn, phảng phất vận mệnh bất công, vào lúc ngươi thấy hi vọng thì lại khiến ngươi tuyệt vọng.

Con sông lớn này chảy vô cùng xiết, bởi vì nạn hồng thủy bộc phát, khiến rất nhiều người gắng gượng qua sông, táng thân trong dòng nước.

Nhưng mặc dù là như thế, người vượt sông vẫn như tre già măng mọc, bởi vì phía sau không còn đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận