Đại Hạ Văn Thánh

1316 Cả triều văn võ bá quan quyên góp mười vạn lượng? Ta cùng với Vương đại nhân quyên hai ngàn vạn lượng! Ngả bài rồi!(8)

Ha…

Trước đó ông ta chạy đôn chạy đáo cả trăm nhà, cộng lại tất cả mới chỉ có hơn mười vạn lượng, thậm chí còn không tới con số đó.

Ngươi Dương Khai nói quyên một ngàn vạn lượng?

Ngươi hù ta à?

"Ừ, một ngàn vạn lượng."

Dương Khai khẽ gật đầu, híp mắt mỉm cười.

"Ngụy công công, lão phu cũng quyên tặng một ngàn vạn lượng, cũng coi như là hỗ trợ cho dân chúng vùng bị thiên tai.” 

Giọng nói của Vương Khải Tân tiếp tục vang lên.

Khiến cho Ngụy Nhàn sửng sốt tại chỗ.

Bọn thái giám cung nữ đi cùng cũng ngốc luôn rồi.

Cả đám bọn họ đều chết lặng đến ngơ ngác ngờ nghệch.

Luôn cảm giác chắc là mình nghe nhầm rồi.

Một ngàn vạn lượng bạc trắng?

"Dương đại nhân, chuyện quyên tiền này không thể nói lung tung."

“Một ngàn vạn lượng? Thật sự không cho phép nói đùa đâu."

Ngụy Nhàn mở miệng, giọng nói không khống chế được mà run rẩy, ông ta luôn cho rằng hai người này là đang đùa giỡn mình.

Đừng nói là hai người bọn.

Cho dù toàn bộ Hộ Bộ, toàn bộ Lễ Bộ, thật sự có thể lấy ra được một ngàn vạn lượng bạc trắng để quyên góp sao?

Không đúng, hai người cộng lại chính là hai ngàn vạn lượng bạc trắng rồi.

Ngoài cửa có tiếng động, là nô bộc kéo theo một cái rương lớn tới.

"Ngụy công công, chuyện thế này sao lão phu có thể đùa giỡn được, hay ngài tự mình xem đi."

Ông vừa nói vừa chỉ vào cái rương bên cạnh.

Lúc này ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía cái rương, trong rương để từng chồng từng chồng ngân phiếu, điều này khiến cho Ngụy Nhàn đứng sững sờ không thốt lên được lời nào.

Nửa khắc sau, nhờ tiếng gọi của Dương Khai mà Ngụy Nhàn mới có thể lấy lại được tinh thần.

"Dương đại nhân, Vương đại nhân, bạc này ở đâu ra vậy?"

"Có phải các người đã cướp sạch bạc trong ngân khố rồi hay không?"

Ngụy Nhàn nuốt nước bọt, ông ta thật sự không nghĩ ra được, Dương Khai cùng Vương Khải Tân làm sao có thể có nhiều bạc như vậy được.

Nhịn không được mà buột miệng hỏi ra, hai người có phải là cướp sạch quốc khố rồi không.

"Ngụy công công."

"Đừng nghĩ linh tinh, đây là phần lợi nhuận từ Bất Dạ Thành Đại Hạ của hai người bọn ta."

Vương Khải Tân giải thích, sau đó kéo Ngụy Nhàn ngồi xuống ghế, kể cho ông ta nghe về việc kinh doanh của Bất Dạ Thành.

"Không thể nha."

"Đại nhân, tạp gia mặc dù không biết Bất Dạ Thành Đại Hạ đến tột cùng là kiếm được bao nhiêu bạc, Long Mễ Giang Trung bán đi với số lượng hai trăm vạn thạch, đúng là có lợi nhuận thật, nhưng không lẽ hai vị được chia hẳn một nửa lợi nhuận đó?"

"Còn nữa, số lượng góp vốn của hai vị đại nhân, không phải là mỗi người hai phần sao?"

Ngụy Nhàn lên tiếng phản bác, cho rằng số tiền này không có liên quan tới Bất Dạ Thành Đại Hạ.

Nghe nói như thế, hai người hơi kinh ngạc, không ngờ Ngụy Nhàn lại có thể nắm rõ thông tin của Bất Dạ Thành đến vậy, năng lực tình báo của hoàng thất thật sự không đùa được.

Cũng may là các vấn đề thuê bán cửa tiệm, khế đất  khế ước đều bị Cố Cẩm Niên nghiêm ngặt quản lí, cho nên bệ hạ tạm thời vẫn chưa biết chuyện.

Nhưng suy đi tính lại, bệ hạ sớm muộn gì cũng biết, thay vì để bệ hạ nghe được việc này từ miệng người khác, chẳng thà mình tự nói ra.

Nghĩ vậy, Dương Kha dứt khoát Dương Khai lên tiếng.

Kể hết chuyện thuê mua cửa hàng cho Ngụy Nhàn nghe.

Nghe xong mười mươi, Ngụy Nhàn lại tiếp tục bị dọa ngốc, giống như một tượng gỗ ngồi trên ghế.

"Một cửa hàng, bán một ngàn vạn lượng bạc trắng?"

Ngụy Nhàn thực sự bị dọa đến choáng váng.

Dù ông ta có nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ tới, Bất Dạ Thành Đại Hạ vậy mà có thể kiếm được nhiều tiền như vậy?

Con số này, thật sự quá kinh khủng?

"Nếu như Ngụy công công không tin thì cho người đi thăm dò sẽ biết."

"Những thứ này không thể là giả được."

"Còn nữa, nếu thật sự là bạc bẩn, lão phu dám lấy ra dùng sao? Lại còn lấy ra để quyên góp? Là sợ đầu gắn trên cổ mình quá lâu ư?"

Lời này của Dương Khai lập tức xóa bỏ mọi nghi hoặc của Ngụy Nhàn.

Đúng thế.

Nếu bạc này có vấn đề thì chắc chắn không dám dùng, còn nếu dám trắng trợn lấy dùng?

Muốn chết sao?

Hay là thấy bản thân sống quá an nhàn thoải mái, nhất định phải tìm cái gì đó kích thích?

Mà Ngụy Nhàn lại nghĩ tới một chuyện khác, đó chính là  việc tại sao Thái tử không nhận bạc mà Vĩnh Thịnh Đại Đế trả giúp cho Cố Cẩm Niên?

Bây giờ thì ông ta đã hiểu rồi, rất thuyết phục rất rõ ràng.

Ông ta còn cho rằng Thái tử đổi tính, không nghĩ tới thì ra là vậy.

"Tạp gia đã hiểu rồi."

"Hai vị đại nhân thật là khẳng khái, việc này tạp gia nhất định sẽ bẩm báo lên bệ hạ."

Sau khi tường tận mọi việc, Ngụy Nhàn vô cùng kích động, ông ta chỉ hận không thể ngay lập tức bay về hoàng cung, bẩm báo chuyện này cho Vĩnh Thịnh Đại Đế.

Dương Khai đã nhìn thấu suy nghĩ của Ngụy Nhàn, vỗ vỗ bả vai ông ta rồi nói.

"Ngụy công công, trước tiên ông phải đi quyên góp ngân lượng cái đã."

"À đúng rồi, ông cũng có thể nói số ngân lượng mà hai ta quyên tặng cho Hộ Bộ nghe, kích thích ông ta quyên góp nhiều hơn chút đỉnh.”

"Đây cũng là ý của Hầu gia "

Dương Khai lên tiếng nhắc nhở Ngụy Nhàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận