Đại Hạ Văn Thánh

Chương 633 Lạc Hà và cô vụ cùng bay. Thu thủy chung Trường Thiên một màu! Bài văn biền ngẫu Thiên cổ đầu tiên!(3)

Nhất thời, Cố Cẩm Niên không khỏi lục lại trong đầu một chút thi từ.

Có một số thi từ.

Nhưng vấn đề là những thi từ này không quá hợp với tình hình.

Nhận được câu trả lời của Cố Cẩm Niên, hai vị Đại Nho không khỏi thở dài, hơi có vẻ thất vọng. Bọn họ thật muốn nhìn Cố Cẩm Niên làm thơ để nhìn dị tượng.

“Đáng tiếc, lão phu có người bạn tốt, đi thi hội đại hạ thấy được Thế tử điện hạ làm bài Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ kia, quả nhiên kinh diễm. Nghe nói lúc ấy còn có dị tượng trăng sáng trên không, chưa thể tận mắt nhìn thấy quả là tiếc nuối của đời này.

Diêm Công cực kỳ thưởng thức bài Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ của Cố Cẩm Niên.

“Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ không tệ nhưng thật ra lão phu lại thích bài về hoa cúc hơn một chút.”

Mạnh học sĩ lên tiếng.

Hai người có phần yêu thích riêng về tác phẩm thi từ nhưng đều không ngoại lệ, có quan hệ cùng Cố Cẩm Niên.

Cũng vào lúc này.

Ca ca lần nữa rút lui.

Rốt cuộc, giọng nói của Dự Vương lại vang lên.

“Thịnh yến hôm nay mời chư vị thật ra còn có một chuyện.”

Dự Vương lên tiếng. Ngay sau đó có hai bóng người xuất hiện. Một nam tử tướng mạo tuấn tú và một nữ tử đoan trang mỹ lệ.

“Bản Vương có một con rể quý cũng là người đọc sách. Thịnh yến lần này là để thông báo với chư vị, con gái yêu của Bản Vương sẽ xuất giá, qua vài ngày nữa còn hi vọng chư vị có thể nể mặt mà đến.”

Dự Vương lên tiếng.

Nói như thế.

Nhưng sau khi mọi người nhìn thấy nam tử không khỏi hơi kinh ngạc.

“Trương Thế, không ngờ lại là cậu ta.”

“Hóa ra là giới thiệu con rể của mình.

“Trương Thế lại cưới quận chúa sao?”

Mọi người nghị luận ầm ĩ mà Cố Cẩm Niên cũng không quá rõ chuyện này.

“Thế tử điện hạ, người này tên là Trương Thế. Chính là Tài tử đệ nhất Hoành lô, lần trước thi cử đạt Thám Hoa.”

Hứa Đông Mộc ghé sát tai Cố Cẩm Niên giới thiệu thân phận của người này.

Nghe nói như thế, Cố Cẩm Niên không khỏi hiểu ra.

Trách sao bộ dạng đẹp trai như thế, gần so được với mình. Hóa ra là Thám Hoa.

Khoa cử của ba vương triều lớn đều có một quy củ bất thành văn đó chính là người có tướng mạo tốt nhất chính là Thám Hoa.

Đương nhiên, nếu như dáng dấp tốt mà văn chương lại tốt thì chính là trạng nguyên.

Chỉ là bình thường mà nói tướng mạo của Trạng Nguyên cũng sẽ không quá kém. Nhưng Thám Hoa nhất định là đẹp trai nhất. Dù sao Thám Hoa là nâng từ ứng cử viên có tướng mạo tuấn tú nhất.

Đại đa số Trạng Nguyên đều cưới công chúa, đến cửa làm phò mã.

Mà những Thám Hoa này sẽ trở thành người quý hiếm nhất văn đàn của Đại Hạ. Dáng dấp đẹp trai lại có tài hoa, công chúa đã lấy Trạng Nguyên vậy thì những quận chúa này đều sẽ muốn lấy Thám Hoa.

Sinh ra đời sau cũng không kém.

“Học sinh Trương Thế gặp qua chư vị.”

Trương Thế hướng phía mọi người cúi đầu.

Mọi người cũng cực kỳ nể tình mà thi nhau nâng chén, chúc mừng Dự Vương, cũng tán thưởng Trương Thế tuấn tú, lịch sự, tài hoa hơn người.

Sau khi khách sáo xong.

Dự Vương để cậu ta ngồi ở phía bên phải cạnh mình, đồng thời cười nói.

“Chư vị, hôm nay có thể nói là song hỉ lâm môn. Nhưng Bản Vương còn muốn tăng thêm vui mừng.”

“Lầu này đến bây giờ Bản Vương vẫn chưa nghĩ ra được tên hay, cho nên Bản Vương coi như mặt dày, hướng chư vị Đại Nho trong văn đàn cùng các tuấn kiệt Nho đạo hỏi xin một bài thi từ.”

“Nếu ai làm tốt thì Bản Vương sẽ lấy tên thơ làm tên lâu. Đồng thời lại thưởng thiên kim. Không biết có ai muốn thử một lần không?”

Dự Vương cười nói.

Trên thực tế ông ấy cũng có tính toán cùng lòng riêng. Hôm nay thiết yến, mục đích thật sự là chúc mừng cái lâu vũ mới xây. Thứ hai là sắp đến gia yến của Khổng gia sẽ có không ít nhân vật lớn đến. Mình cũng coi như là một nửa chủ nhà, mở tiệc chiêu đãi một lần, mở rộng quan hệ một chút.

Thứ ba chính là điều quan trọng nhất.

Ông ấy muốn con rể mình làm một bài phú. Ước chừng ba tháng trước, ông ấy đã có ý nghĩ này, cho nên đã để cho con rể của mình chuẩn bị ba tháng. Hơn nữa còn bái phỏng không ít danh thi.

Ông ấy đã nhìn qua bài phú này. Thật sự là đặc sắc không tầm thường. Nói là Thiên cổ trấn quốc có chút khoa trương nhưng cũng tuyệt đối là tác phẩm tốt nhất. Tác phẩm xuất sắc bên trong tác phẩm xuất sắc.

Cho dù là Khổng gia chỉ sợ cũng không nhất định có thể thắng được con rể của chính mình này.

Nếu như thật sự đạt được thứ nhất thì cũng coi như là một đoạn giai thoại. Vì con rể của mình chiếm được một chút mặt mũi, cũng vì mình mà chiếm được một chút hào quang.

Nếu như đạt được thứ hai, thứ ba mà bại bởi Khổng gia thì cũng không khó coi. Chí ít so sánh chính là Khổng gia. Thua bởi Khổng gia không sao.

Vì vậy lúc ông ấy nói cũng lộ ra tự tin tràn đầy, bên trong ánh mắt là vui sướng.

Đương nhiên chuyện này là như thế nhưng vẫn phải khiêm tốn. Nếu trực tiếp để con rể mình đứng lên thì sẽ quá khó nhìn. Người khác nhất định sẽ cảm thấy mình sớm đã cho đề từ trước.

Cho nên nhất định phải để mọi người đến trước, khiêm tốn, khiêm tốn.

Vừa dứt lời, giờ khắc này thần sắc mọi người trong sảnh đường đều chấn động. Nhất là một số người đọc sách trẻ tuổi. Bọn họ đã sớm chờ đợi giờ khắc này.

Chỉ là Dự Vương khiêm tốn như thế, bọn họ cũng không thể trực tiếp đến.

Làm người phải khiêm tốn một chút.

Dù sao Khổng Vũ còn đang ngồi phía trên. Ít nhất cũng phải chờ Khổng Vũ nói xong.

Giờ khắc này, tràng diện có chút yên tĩnh nhưng mà Dự Vương là người thế nào? Chỉ liếc mắt đã nhìn ra được, bên trong này đã có không ít người chuẩn bị từ lâu.

Đương nhiên, dù vậy Dự Vương cũng không thể để con rể mình lên, mà nhìn về phía Cố Cẩm Niên nói.

“Cẩm Niên.”

“Ngươi nổi danh về thi từ, danh xưng là thi tiên văn đàn đương đại. Nếu không thì lần này ngươi vì cữu cữu làm một bài thơ mừng lầu vũ này? Cữu cữu đã nghe qua đại danh của ngươi, cũng đừng không cho cữu cữu mặt mũi.”

Dự Vương lên tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận