Đại Hạ Văn Thánh

Chương 395 Mãn Giang Hồng Nộ phát xung quan, tặng Quốc Công, thơ thiên cổ, hiện dị tượng, lại đoạt quốc vận Hung Nô! (8)

Ầm ầm ầm.

Từng chùm ánh sáng vàng phóng lên trời cao, những quang mang kim sắc này, đến từ một số vùng đất đặc biệt của Vương Triều Đại Hạ.

Là chiến trường.

Là nơi đã từng chiến trường.

"Lửa dựng ngút đầu,

Đứng tựa lan can,

Trận mưa vừa dứt.

Ngóng trời xa,

Uất hận vang trời.

Hùng tâm hừng liệt,

Ba mươi tuổi công danh cát bụi,

Tám ngàn dặm dầm sương tắm nguyệt.

Chẳng an nhàn thiếu niên đầu sớm bạc,

Bi thiết không nguôi.

Mối nhục Tĩnh Khang,

Chưa xả hết.

Hận thù này,

Bao giờ mới diệt.

Chiến mã nhung xa,

Dẫm Hạ Lan chừ đạp.

Đói vùng lên ăn thịt giặc Hồ,

Khát cười chém Hung Nô uống huyết.

Rồi đây dành lại cả giang sơn,

Về chầu cửa khuyết." (1)

Giờ khắc này.

Giọng Cố Cẩm Niên, vang vọng mọi nơi của Vương Triều Đại Hạ.

Thịnh yến Hòa thân, bách tính ở kinh đô không hề có cảm giác vui mừng, mọi nhà thậm chí đều đã đóng chặt cửa từ rất sớm.

Nhưng khi thanh âm này vang lên.

Trong lúc nhất thời bách tính đều chấn kinh, tất cả mọi người nhìn ra phía ngoài, họ kinh ngạc nhìn thấy dị tượng trên bầu trời.

Bên tai là giọng Cố Cẩm Niên ngâm từ.

Âm vang hữu lực, tràn đầy sức mạnh, làm người rung động.

Âm thanh này, chấn động màng nhĩ.

Âm thanh này, tràn trề sức mạnh.

Âm thanh này, làm người nhiệt huyết sôi trào.

Mối nhục Tĩnh Khang, Chưa xả hết.

Hận thù này, Bao giờ mới diệt.

Các quân doanh trên khắp Đại Hạ.

Tất cả tướng sĩ nhìn lên bầu trời và nghe thấy tiếng ngâm thơ của Cố Cẩm Niên.

Trong một khoảnh khắc, các tướng sĩ sững sờ.

Một số Đại tướng lĩnh quân, hoặc những tướng sĩ đã tham gia trận chiến biên cảnh mười hai năm trước, thậm chí còn nghẹn ngào khóc rống.

Đúng vậy.

Biên cảnh sỉ nhục, bọn họ sao có thể quên.

Đúng vậy.

Khói lửa chiến tranh nổi lên, con dân Đại Hạ bị tàn sát.

Bọn họ làm sao dám quên.

Ngày ngày đêm đêm đó, bọn họ có khi nào không muốn trở về?

Lại có khi nào không muốn cưỡi cỗ chiến xa.

Công phá vương đình Hung Nô.

Bên trong Quân doanh, có vị tướng quân cứng rắn như thép, ngay cả khi bản thân bị trọng thương, cũng không hề rơi một giọt nước mắt.

Nhưng lúc này.

Hắn lại hai hàng nước mắt tuôn trào, nghẹn ngào khóc rống.

Làm vô số tướng sĩ cũng không nhịn được chua xót.

Các tướng sĩ đều biết người nhà của vị tướng quân này đều đã chết ở biên cảnh.

Trong một số quận phủ nào đó.

Những lão binh sau khi nghe thấy giọng Cố Cẩm Niên, càng không nhịn được mà khóc lớn, nhìn lên từng tấm mộc bài trước mặt, nhìn vết sẹo đao trên cánh tay mình.

Mối hận này.

Khó mà quên.

Kinh đô Đại Hạ.

Từng vị võ tướng.

Nhìn lên bầu trời, bọn họ chậm rãi đi ra.

Trong khoảnh khắc này, họ phảng phất như quay lại mười hai năm trước.

Quay lại trận chém giết kia.

Toàn bộ bách tính mười hai thành.

Bị tàn sát sạch sẽ.

Đại Hạ xảy ra nội loạn, Hung Nô nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, giết con dân Đại Hạ ta, làm nhục nữ tử Đại Hạ ta.

Mối sỉ nhục này.

Ai có thể quên?

Ai dám quên?

Rầm rầm rầm.

Lực lượng tinh thần của vô số tướng sĩ, ngay lúc này toàn bộ hóa thành từng chùm sáng, ngưng tụ trên bầu trời.

Giờ khắc này.

Trên vòm trời.

Trăm vạn đại quân xuất hiện.

Người cầm đầu, rõ ràng là Trấn Quốc Công.

Ông đứng trên cỗ chiến xa.

Khống chế chiến mã.

Hiệu lệnh trăm vạn đại quân.

"Giết."

Âm thanh vang dội.

Kim quang trăm vạn đại quân như che kín bầu trời, xẹt qua thiên không của Đại Hạ, đánh tới phương hướng nước Hung Nô.

Như lần trước.

Trăm vạn đại quân màu vàng kim, tụ đao chém giết, mà bầu trời Hung Nô quốc, cũng hiện ra trăm vạn âm binh, đây là quốc vận của Hung Nô diễn hóa ra.

Tiến lên ngăn cản.

Nhưng không cản nổi sĩ khí dâng cao của Đại Hạ.

Đao chiến vô tình, đánh giết từng âm binh.

Vương đình Hung Nô.

Hung Nô Vương bước ra đại điện, nhìn lên tình huống trên bầu trời, sắc mặt trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi.

"Tại sao!"

"Rõ ràng đã hòa thân?"

"Vì sao Đại Hạ còn muốn làm quốc vận Hung Nô ta hao tổn?"

"Chẳng lẽ Đại Hạ thật sự muốn khai chiến sao?"

Hung Nô vương gầm thét, ông ta phát điên gầm thét.

Trước đó bị đoạt một lần còn chưa tính, lần này còn đoạt tiếp?

Thật sự khinh người quá đáng?

"Vương thượng bớt giận, thần lập tức đi điều tra."

"Việc này, tuyệt không đơn giản."

Đại Nho Khổng gia nói, sắc mặt hắn ta cũng vô cùng khó coi, lúc này đã đi hòa thân, thế mà còn bị gọt mất quốc vận?

Chuyện này thật sự có chút đạp lên mặt đấy.

"Tra rõ ràng."

"Nếu Đại Hạ thật sự muốn tuyên chiến, vậy thì chiến, cho dù không có quốc vận, cũng có thể tử chiến đến cùng."

"Bức ép Hung Nô ta, cùng lắm thì ngọc nát đá tan, chẳng qua là để Vương Triều Phù La và Vương Triều Đại Kim ngư ông đắc lợi thôi."

"Bản vương không sợ."

Hung Nô Vương cuồng loạn nói.

Mặc dù quốc vận bị giảm sút, nhưng cũng không có nghĩa Hung Nô không có chiến lực, thật sự muốn đánh, Đại Hạ tuyệt đối phải ăn thiệt lớn.

Hơn nữa cho dù là Đại Hạ thắng.

Vương Triều Phù La, Vương Triều Đại Kim sẽ ở sau lưng nhìn chằm chằm.

Có bản lĩnh thì Vương Triều Đại Hạ tiếp tục đánh.

Đánh Hung Nô xong rồi đánh Phù La.

Đánh Phù La xong rồi đánh Đại Kim.

Đại Hạ đánh nổi không?

Đánh thắng không?

Mà lúc này.

Kinh đô Đại Hạ.

Trong Khánh điện.

Hoàng tử Tề Tề Mộc sắc mặt triệt để vô cùng khó coi.

Ánh mắt hắn đầy kinh hoàng.

Cũng có sợ hãi.

Cố Cẩm Niên thật sự viết ra một bài thi từ thiên cổ.

Không chỉ như thế, một lần nữa khiến quốc vận Hung Nô suy yếu.

Chuyện này.

Chuyện này.

Hắn ta không biết nên nói gì.

Chuyện này nếu như truyền đi, phụ vương hắn tuyệt đối sẽ không tha cho hắn.

Tuyệt đối sẽ không.

Mộc Cáp Nhĩ cũng trợn tròn mắt.

Chờ sau khi lấy lại tinh thần, hắn ta rất hối hận, cực kỳ hối hận.

Hắn ta rất muốn mắng đám người này một câu.

Tại sao không nghe khuyên bảo?

Tại sao không nghe khuyên bảo?

Nhất định phải trêu chọc Cố Cẩm Niên.

Nhất định phải trêu chọc Cố Cẩm Niên.

Các ngươi bị bệnh đúng không?

Khi không lại đi gây sự?

Nhất định phải để người ta lại gọt mất quốc vận, các ngươi mới vui lòng?

Thế nhưng hối hận thì cứ hối hận.

Chứ hắn ta cũng không có cách nào.

Cố Cẩm Niên, đáng sợ quá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận