Đại Hạ Văn Thánh

Chương 527 Triều đình xôn xao, oán khí tụ họp, Cố Cẩm Niên cực khổ tiễn đưa(4)

Chỉ vì.

Mỗi một chuyện Cố Cẩm Niên làm đến mỗi một câu nói ra đều chân chính xuất phát từ nội tâm.

Nhưng đúng vào lúc này.

Sau khi đưa ra mệnh lệnh.

Nhất thời mắt của Cố Cẩm Niên tối sầm lại, trực tiếp hôn mê.

“Thế tử điện hạ, thế tử điện hạ.”

“Cẩm Niên, Cẩm Niên ngươi làm sao vậy?”

Không ít người cùng nhau tiến lên, đỡ lấy Cố Cẩm Niên. Nhất là Cố Ninh Nhai vô cùng khẩn trương.

Mà sau khi Tô Hoải Ngọc thoáng kiểm tra một chút cũng thở phào một hơi.

“Không có gì đáng lo nhưng Thế tử cần tĩnh dưỡng. Hắn đã trải qua quá nhiều chuyện.”

Tô Hoài Ngọc nói vậy khiến cho đám người nhẹ nhàng thở ra.

Như thế.

Cố Cẩm Niên cũng được đưa đi nghỉ ngơi.

Mà Nguỵ Nhàn đi đến trước mặt Cố Ninh Nhai nói.

“Cố đại nhân, nô tài phải trở về Kinh phục mệnh. Chuyện này nhất định phải để cho bệ hạ nhanh chóng biết được. Nếu không có người nào cản trở thì sợ sẽ chuốc phải phiền phức.”

Nguỵ Nhàn nói, hiện tại hắn đã đợi không kịp muốn trở về kinh.

Cố Cẩm Niên nhiều lần vi phạm quy củ, khiêu khích căn cơ lập quốc. Đây không phải là chuyện nhỏ. Mặc dù chuyện xảy ra là có nguyên nhân nhưng thật sự là quốc có quốc pháp, gia có gia quy.

Nếu như không nhanh chóng báo cho bệ hạ biết thì sợ sẽ có tiểu nhân vu khống gây chuyện.

“Được.”

“Làm phiền công công.”

Cố Ninh Nhai hơi gật đầu. Đồng thời lấy ra một tấm ngân phiếu đưa cho đối phương, hi vọng đối phương có thể nói vài lời tốt đẹp.

Nhưng Nguỵ Nhàn thẳng thắn từ chối. Nếu là ngày thường thì hắn sẽ nhận.

Nhưng bây giờ, hắn cự tuyệt.

“Xin Cố đại nhân yên tâm, việc này nô tài chỉ cần trả lời thành thật là đủ.”

“Việc Thế tử điện hạ đã làm, nô tài cũng có cảm giác bội phục sâu sắc, cũng cảm thấy hổ thẹn vô cùng. Chuyện này nô tài cũng sẽ làm hết trách nhiệm. Làm chuyện này cũng là giúp cho những dân chúng đáng thương một việc cuối cùng.”

“Bằng tấm lòng.”

Nguỵ Nhàn từ chối.

Hành động của Cố Cẩm Niên đã làm hắn cảm động, tiền này không thể nhận. Đi bằng tấm lòng là đủ.”

“Đa tạ công công.”

Cố Ninh Nhai nói một tiếng cảm ơn. Đồng thời tăng thêm năm trăm quân tinh nhuệ của Huyền Đăng Ti để bảo vệ.

Sau đó, Nguỵ Nhàn hoả tốc rời đi. Chỉ là ngay ở lúc chuẩn bị đi thì Tô Hoài Ngọc lại đưa một phần tấu chương cho Nguỵ Nhàn nói.

“Giao cho bệ hạ.”

“Bí lệnh.”

Tô Hoài Ngọc nhàn nhạt nói.

Nguỵ Nhàn nhìn hắn một cái cũng không nhiều lời, trực tiếp rời đi.

Như thế.

Kỳ Lâm Vương cũng rời đi.

Chuyện đến mức này không phải là điều hắn có thể chưởng khống. Hắn muốn rời khỏi, muốn làm rất nhiều chuyện.

Rất nhanh.

ngoại trừ đám người Chu Hạ đang kêu gào thảm thiết bên ngoài thì chỉ còn lại tiếng la khóc, kêu gào của dân chúng.

Mãi cho đến hôm sau.

Dường như Nguỵ Nhàn không dừng vó, bằng tốc độ nhanh nhất chạy đến Kinh đô, làm chết mấy chục con chiến mã. Dường như là không cần mạng mà lao đến.

Đang đêm.

Nguỵ Nhàn vào cung.

Hắn chạy vội vào điện.

Sau đó đem chuyện ở phủ Bạch Lộ báo lại cho bệ hạ.

Trong điện Dưỡng Tâm.

Nghe xong lời của Nguỵ Nhàn, Vĩnh Thịnh Đại Đế trực tiếp đứng dậy.

Khuôn mặt kinh ngạc, cũng không thể tin.

“Không ai sống sót sao?”

“Ngươi nói là, tất cả hài đồng mất tích ở quận Giang Lăng đều không ai sống sót sao?”

Vĩnh Thịnh Đại Đế không thể tin.

Hắn biết chuyện quận Giang Lăng mất tích lượng lớn hài đồng nhưng không ngờ là không còn ai sống sót.

“Bệ hạ, đây là tấu chương Tô Hoài Ngọc giao cho nô tài, xin bệ hạ xem duyệt.”

Nguỵ Nhàn nói.

Rất nhanh, Vĩnh Thịnh Đại Đế nhận tấu chương.

Sau khi xem xét tỉ mỉ dưới ánh nến.

Đợi đến khi đọc xong, ánh mắt Vĩnh Thịnh Đại Đế tràn đầu lửa giận, là lửa giận cực lớn.

“Súc sinh.”

“Súc sinh.”

“Súc sinh.”

Vĩnh Thịnh Đại Đế nắm chặt nắm đấm, Tô Hoài Ngọc đã đem toàn bộ mọi chuyện viết trong tấu chương. Bao gồm cả phỏng đoán của hắn và một sô chuyện khác.

Vô cùng cẩn thận.

Sau khi xem hết tấu chương, Vĩnh Thịnh Đại Đế tức đến phát run.

Hắn vốn cho rằng đây chỉ là quan lại bao che cho nhau để buôn bán hài đồng, kiếm ngân lượng nhưng lại không ngờ phái sau còn che giấu một chuyện động trời.

Căn cơ quốc gia cũng có thể bị huỷ.

Chỉ là ngay lúc này, bóng người của Lưu Ngôn cũng tức tốc chạy đến.

“Bệ hạ.”

“Quận trưởng các quận, phủ quân các nơi, tây cảnh Bắc Nhị, còn có tất cả Phiên vương, hầu gia đều lần lượt liên danh thượng tấu.”

Lưu Ngôn xuất hiện, mang theo lượng lớn tấu chương.

Vĩnh Thịnh Đại Đế lần lượt lật từng tấu chương xem.

Càng nhìn sắc mặt càng khó coi.

Càng nhìn thần sắc càng khó coi.

Dường như tất cả các tấu chương đều có nội dung giống nhau.

Cố Cẩm Niên không nhìn luật pháp, không để ý quốc pháp đã nhiều lần khiêu khích. Xin hắn ban chết cho Cố Cẩm Niên.

Có một số người càng mạnh mẽ liệt kê ra mười tội lớn của Cố Cẩm Niên.

Nói thẳng ra là bọn họ cho rằng mặc kệ phát sinh ra bất cứ chuyện gì nên do bệ hạ hoặc Hình bộ xử lý, giết cũng được, lưu đày cũng được, thiên đao vạn quả cũng được.

Nhưng thế nào cũng không đến lượt Cố Cẩm Niên khoa tay múa chân.

Cố Cẩm Niên làm chuyện này là đã đem vương pháp Đại Hạ giẫm dưới chân. Nếu như còn mặc kệ thì vương triều Đại Hạ cũng không còn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận