Đại Hạ Văn Thánh

CHương 683 Thánh hiền phía trước, chiếu sáng con đường thế nhân, ngọn lửa mới cháy lên, cũng không che lấp quang huy ngày xưa.(4)

Hắn không trách Khổng Thánh, cũng không trách Cố Cẩm Niên, có lẽ bởi vì biết mình đã cách cái chết không xa, cho nên hắn hoàn toàn tỉnh ngộ, hiều được đạo lý này.

Tại thời khắc mấu chốt, quy về như cũ, không đặt nặng lợi ích, mà coi trọng Nho học, trở về với bản chất, trở về với bản tâm của người đọc sách.

Lời vừa nói ra, phần lớn mọi người thoáng im lặng, chỉ một vài người trực tiếp gật đầu đồng ý.

Thánh Hiền Các chia ra làm hai phái, Thánh Phái và Nho Phái, Thánh Phái trao đổi cùng các quốc gia, sinh ra lợi ích, phát triển thế lực Khổng gia, mà Nho phái thì học tập Thánh học, làm vững chắc căn cơ.

Nhưng bởi vì thế lực Khổng gia càng lúc càng lớn, bọn họ bắt đầu thay đổi, bản thân cũng lạc lối, từng người vì lợi ích mà không từ thủ đoạn, do đó thế lực Thánh Phái cũng càng ngày càng lớn.

Cho đến hôm nay, mới có thể gây ra sai lầm lớn.

"Đã đến lúc này rồi, các ngươi vẫn chưa chịu tỉnh ngộ sao?"

Hắn lớn tiếng, trong ánh mắt toát ra tức giận.

Thấy hắn nổi giận, không ít người rối rít mở miệng.

"Xin trưởng lão thứ tội, chúng ta cũng chỉ là nhất thời không bỏ được, trưởng lão nói rất phải, chúng ta xin nghe theo trưởng lão."

"Chúng ta kính tuân theo lời trưởng lão."

Mọi người không dám nói gì thêm, lần lượt thuận theo.

Có được lời đồng ý của đám người.

Lúc này lão giả mới gật đầu, sau đó hắn ho mất một lúc, mới chậm rãi nói tiếp.

"Chuyện thứ ba."

"Học Cung Tắc Hạ sắp mở cửa, Khổng gia còn có cơ hội khôi phục hào quang, Học Cung Tắc Hạ, học thuật chi tranh, không chỉ là vì giành lấy vinh quang cho Khổng gia, chủ yếu hơn đó là giành lấy thiên mệnh, bây giờ còn có thêm Ấn ký của Khổng Thánh."

"Các trường phái Nho đạo, cũng sẽ lần lượt xuất hiện, tranh đoạt Ấn ký Khổng Thánh."

"Chư vị phải tóm chặt lấy cơ hội này."

Hắn nói ra chuyện Tắc Hạ Học Cung.

Học thuật đua tranh.

Mới là cốt lõi chân chính của Nho đạo.

Thánh Nhân nhất định phải có học thuật của riêng mình, khởi đầu học vấn mới, dẫn dắt thế nhân đi đến con đường huy hoàng.

Khổng gia cũng có học thuật tương ứng, Nho phái khổ tâm nghiên cứu cũng là vì học thuật chi tranh này.

Đây mới là mấu chốt.

"Chúng ta biết rõ."

Mọi người gật đầu, bọ họ hiểu rõ học thuật chi tranh có ý nghĩa như thế nào.

Ba chuyện đã nói xong, lão giả gật đầu, hắn thuận thế, nói tiếp.

"Hôm nay, Khổng gia gặp đại nạn này, lão phu hi vọng thế hệ sau của Khổng gia ta, nên lấy đó mà làm gương."

"Hơn nữa đại nạn hôm nay cũng không phải chỉ là Khổng gia gặp nạn, người đọc sách thiên hạ đều gặp phải một kiếp."

"Nói cách khác, toàn bộ Nho đạo đều gặp phải đại nạn, bây giờ lại là thời đại Thiên Mệnh, vốn dĩ Nho đạo ta nên tỏa sáng rực rỡ, được định trước là sẽ sinh ra một vị Thánh Nhân Thiên Mệnh."

"Nhưng bây giờ đã khác rồi, Nho đạo bị chém một đao, chỉ sợ Tiên đạo, Ma đạo, Yêu đạo đều sẽ rục rịch, nhất là Phật môn, bọn họ đã sớm ngấp nghé Nho đạo ta từ lâu, lần này Nho đạo bị chém, chỉ sợ Phật môn cũng sẽ nhân cơ hội này trở thành giáo phái đứng đầu trong thiên hạ."

"Tranh đấu giữ các Giáo phái, cũng không nên coi thường, phải nhanh chóng liên hệ với người của Tiên môn, liên thủ với họ để chống lại Phật môn."

Hắn nói ra nguy cơ tiếp theo.

Khổng Thánh vì chính khí thiên địa, chém bỏ cái u ác tính của Nho đạo, đây là một chuyện tốt, nếu như sớm hơn năm mươi năm thì đây là một chuyện tốt lành.

Nhưng bây giờ không giống.

Bởi vì có thiên mệnh chi tranh, mà thiên mệnh chi tranh lần này khóa chặt với Nho đạo, nếu không có chuyện này.

Nho đạo sẽ có một vị Thánh Nhân Thiên Mệnh, bước vào cảnh thứ tám, một thời đại vinh quang huy hoàng.

Nhưng bây giờ Nho đạo bị chém, thế lực khắp nơi đều sẽ ra tay, thậm chí sẽ nghĩ hết tất cả biện pháp, tranh đoạt đạo thiên mệnh thuộc về Nho đạo này.

Giống như chuyện hoàng tử vẫn luôn muốn thượng vị, bởi vì Thái tử còn sống, hắn ta không có bất kỳ cơ hội nào, bây giờ nhìn thấy Thái tử bệnh nặng một trận, lúc nào cũng có thể buông tay rời đi, những hoàng tử này có thể không động tâm sao?

"Lời của Trưởng lão nói rất phải."

"Nhưng, Nho đạo còn có Cố Cẩm Niên ở đây, có lẽ cũng không nhất định sẽ bị áp chế?"

Người đang nói là trưởng lão Nho phái, hắn rất có hảo cảm với Cố Cẩm Niên, cũng tán thành và kính nể Cố Cẩm Niên, nên mới dám nói ra lời như vậy

"Cố Cẩm Niên có Thánh Nhân chi tư, cái này chính xác không sai, nhưng Thánh Nhân là Thánh Nhân, Thánh Nhân Thiên Mệnh là Thánh Nhân Thiên Mệnh, cả hai chênh lệch chỉ một cảnh giới, nhưng trên thực tế lại khác nhau một trời một vực."

"Thật ra ta cũng hi vọng hắn có thể trở thành Thánh Nhân, nhưng hắn bây giờ vẫn còn quá nhỏ yếu, Tri Thánh Lập Ngôn, vẫn chưa trở thành Đại Nho."

"Các ngươi phải hiểu, nếu các giáo phái lớn thật sự muốn cướp đoạt thiên mệnh, vậy thì người mà Cố Cẩm Niên phải đối mặt, không phải là những thiên kiêu kia, mà là thế hệ trước, thiên kiêu thế hệ trước."

"Cố Cẩm Niên cần thời gian, nhưng thời gian có đủ không?"

Hắn thở dài, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng hắn không thể không thừa nhận Cố Cẩm Niên rất ưu tú.

Chỉ là hắn nói lời này, cũng không phải vì ghen ghét Cố Cẩm Niên, mà là xuất phát từ nội tâm.

Cố Cẩm Niên quá mức ưu tú, quả thật đã bỏ xa người đồng trang lứa lại đằng sau vài chục ngọn núi.

Nhưng kẻ địch chân chính, cũng không phải là những thiên kiêu cùng tuổi, mà là một nhóm thiên kiêu thế hệ trước, bọn hắn năm đó cũng là nhân vật nổi tiếng một thời, bây giờ theo năm tháng lắng đọng, nội liễm nhuệ khí, càng viên mãn thêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận