Đại Hạ Văn Thánh

Chương 377 Dân giận nổi lên bốn phía, ma đạo cường giả nhập Đại Hạ, các quốc gia sứ thần gặp chuyện (3)

Phía bắc có các dân tộc du mục của Hung Nô thường xuyên quấy rối, phía tây cũng không khá hơn, mặc dù không phải Hung Nô, nhưng đều là các bộ lạc thảo nguyên, so với Hung Nô càng đáng ghét hơn, tối thiểu nhất Hung Nô làm việc không dám quá táo bạo chẳng kiêng nể gì.

Thật sự muốn xé rách da mặt, cùng lắm thì đánh một trận.

Nhưng những du mục ngoại tộc phía tây mới là nhưng kẻ kinh tởm thật sự, cướp thương nhân, đoạt bách tính, giết người phóng hỏa không việc ác nào là không làm.

Nếu như có thể kết minh cùng Hung Nô quốc, như vậy Đại Hạ không cần phái quân đội của mình đi đối phó, mà chỉ cần nói với Hung Nô một tiếng, những hiện tượng này sẽ giảm đi đáng kể.

Khả năng thương nhân vẫn sẽ bị đoạt, dù sao tiền quá nhiều, lợi ích quá lớn, là sảng khoái thật sự.

Cũng không phải Đại Hạ không cường thịnh, mà là cần thời gian để phát triển, lần phát triển này không mất nhiều thời gian, mười năm hai mươi năm, không gặp phải chuyện thiên tai nhân họa như Giang Ninh quận.

Nhiều nhất ba mươi năm, Vương Triều Đại Hạ sẽ có thể tái hiện huy hoàng của năm đó.

Chờ đến lúc đó, vậy thì thật xin lỗi.

Cái gì? Ngươi lại dám trừng ta sao? Ngươi muốn tuyên chiến đúng không? Các huynh đệ, người Hung Nô xem thường chúng ta, mắng người Đại Hạ chúng ta là chó, lúc này làm hắn?

Kịch bản Phát triển đại khái là thế này, cũng bởi vì hai bên các tướng sĩ xa xa nhìn thoáng qua, sau đó thì khai chiến.

Không cần bất luận cái cớ gì, đánh ngươi chính là đánh ngươi.

Mà làm sao để vượt qua hai ba mươi năm này?

Hòa thân.

Là kế hoãn binh.

Hòa thân, nhìn như sỉ nhục, nhưng ẩn giấu đi trí tuệ, nếu hòa thân, mọi người quan hệ hòa hoãn, mậu dịch triển khai, bách tính song phương cười hì hì, ta biên cảnh không sao, ngươi trong nước an định.

Ngươi tốt ta thật lớn nhà tốt, sự hi sinh duy nhất là một người.

Nữ nhân đưa đi hòa thân.

Nhưng đối với triều đình, một nữ nhân không tính là gì, thậm chí mười người, trăm người, một ngàn người đều không tính là cái gì.

Hi sinh thì hi sinh.

Nếu khai chiến, biên cảnh sẽ có mấy chục vạn tướng sĩ hi sinh, thậm chí nếu như chiến bại, đó chính là địa ngục nhân gian, cũng không phải là chết một hai người đơn giản như vậy, mà là trăm vạn bách tính.

Năm đó mười hai thành biên cảnh, đã chết bao nhiêu người? Chết bao nhiêu bách tính?

Đồ thành bảy ngày, ngươi ngay cả thời gian để khóc cũng không có.

Cho nên, hòa thân không phải chuyện xấu.

Ngoại trừ bản năng bên trên thuộc về người hiện đại phản cảm, cùng một loại cảm giác biệt khuất không miêu tả nổi, kỳ thật đứng ở góc độ kinh tế và góc độ quốc gia chỉnh thể, hòa thân là một chuyện tốt.

Một chuyện tốt lợi quốc lợi dân.

Nhưng đứng tại góc độ người, rất làm người buồn nôn.

Nhất là nơi như Hung Nô này còn có chế độ Cha vong mẫu thê-Cha chết, con lấy mẹ kế làm vợ.

Ý tứ chính là, nếu như phụ thân chết rồi, toàn bộ phi tử của phụ thân đều trở thành nữ nhân của nhi tử.

Một trong Tứ đại mỹ nhân*, không phải đã có kết cục này?

*Tây Thi, Điêu Thuyền, Vương Chiêu Quân, Dương Ngọc Hoàn: Vương Chiêu Quân làm vợ ba đời cha con Hung Nô.

Rất tàn khốc, cũng rất bệnh hoạn.

Người bình thường không thể nào tiếp thu nổi, còn đối với người xuất giá thì đó là thống khổ và tra tấn cực hạn, sống không bằng chết có lẽ là như vậy.

Ngộ nhỡ người được chọn làm công chúa còn có người trong lòng, đó sẽ là thảm kịch nhân gian.

Bỏ đi lý trí, trong lòng Cố Cẩm Niên cũng cực kỳ chán ghét và khó chịu.

Nhưng đây là chuyện không còn cách nào khác, bản thân rất khó ngăn cản.

"Bách tính đã bắt đầu mắng rồi."

"Học sinh của Thư viện cũng bắt đầu mắng."

"Chuyện này không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu."

Tô Hoài Ngọc nhấp một ngụm trà, hắn cảm giác chuyện này không hề đon giản.

"Mắng mấy câu là rất bình thường."

"Chờ người gả đi, yên ổn một thời gian sẽ tốt thôi."

Cố Cẩm Niên có thể lý giải, dù sao con dân Đại Hạ vẫn luôn có cảm giác tự hào cùng kiêu ngạo, điều này không phải bẩm sinh mà là do Thái tổ tạo ra.

Một bộ áo vải, quét ngang mười nước, làm nên tên tuổi hiển hách và hung danh, cũng gây dựng nên quốc uy Đại Hạ.

Chẳng qua mắng thì mắng, chuyện sẽ không bởi vì chửi rủa mà thay đổi.

Dù sao gả đi một nữ tử, đổi lấy hai mươi năm yên ổn cho quốc gia, so với chuyện Đại Hạ khai chiến rồi vạn nhất chiến bại, mấy chục vạn đại quân tử vong trên chiến trường, cộng thêm hơn mấy trăm vạn bách tính bị đồ sát.

Ngẫm lại hai cái này xem, mắng cái nào hung hơn?

"Ừm."

Tô Hoài Ngọc nhẹ giọng đáp.

"Ngươi cứ ngồi đó mà ừm ừm ờ ờ, sao không nói gì khác?"

Cố Cẩm Niên nhíu nhíu mày, gia hỏa này có bệnh đúng không? Bản thân nói nhiều như vậy mà hắn chỉ ở chỗ này ừm ừm ừm, không biết ừm cái gì.

Đối diện với Cố Cẩm Niên không vui, Tô Hoài Ngọc biểu hiện đặc biệt bình tĩnh, tiếp tục uống hớp trà rồi mới nói.

"Cái đề tài này không dễ tham gia."

"Dễ bị đánh."

Tô Hoài Ngọc nói một câu rất cổ quái.

Dễ bị đánh?

Ý gì?

Trước khi Cố Cẩm Niên kịp nói ra, mấy người khác đã bước vào.

Là Lý Cơ, Vương Phú Quý và mấy người Dương Hàn Nhu.

Năm người đi tới.

Cũng rất thẳng thắn, ai nấy tự tìm vị trí rồi ngồi xuống.

"Điên rồi điên rồi, bên ngoài điên hết rồi, toàn bộ kinh đô từ trên xuống dưới đang mắng triều đình."

"Chuyện hòa thân gây ra rắc rối lớn rồi."

Vương Phú Quý người đầy mồ hôi, hắn chạy tới chạy lui ba chuyến, lúc nãy lại đi ra ngoài một chuyến, là đi cho ký sổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận