Đại Hạ Văn Thánh

1037 Cái chết của Vương Nguy, Cố Cẩm Niên cuồng chém Phủ Quân mười chín phủ! Dân chúng sôi trào!

Phủ Liễu Bình.

Huyện Tỷ Thủy.

Bên trong huyện nha.

Sau khi Phương Kính Thành nói xong, nụ cười trên mặt Vương Nguy không khỏi cứng đờ.

Đổi lại là bất kỳ kẻ nào, nghe thấy muốn mượn đầu trên cổ mình, chỉ sợ đều là biểu lộ như thế.

Chỉ là, Vương Nguy không hề sinh khí, mà là qua loa trầm mặc một hồi.

"Dám hỏi Phương huynh, cái đầu này của Vương mỗ làm sao có thể bình định tai ương quận Giang Trung?"

Vương Nguy không có phẫn nộ, cũng không cảm thấy Phương Kính Thành đang hồ ngôn loạn ngữ, mà là hỏi thăm đối phương, làm sao đưa ra một biện pháp bình định.

Nghe nói như thế, Phương Kính Thành hơi rùng mình, sau đó chậm rãi lên tiếng nói.

"Vương huynh, ngài có từng nghe nói đến Thiên mệnh Hầu chưa?"

Ông ta hỏi Vương Nguy.

Nhắc đến Thiên mệnh Hầu, Vương Nguy lập tức vươn tay, thở dài nói.

"Tại hạ tất nhiên đã nghe danh Thiên mệnh Hầu, chính là hậu thế thánh nhân Nho đạo, càng là ta tấm gương mẫu mực cho người đọc sách chúng ta."

"Tại hạ kính trọng vô cùng."

Vương Nguy lên tiếng, nói như thế.

Ánh mắt của ông ấy tràn đầy kính nể, thần sắc của ông ấy cũng lộ ra vẻ cung kính vô cùng. Thân là người đọc sách, sao ông ấy có thể không biết tên tuổi của Cố Cẩm Niên?

Biết được Cố Cẩm Niên một lòng vì dân, ông ấy vô cùng kính trọng.

"Vậy Vương huynh có biết hay không, một thiên kế sách chẩn tai kia của huynh chính là hại Thiên mệnh Hầu, cũng hại dân chúng quận Giang Trung."

Phương Kính Thành thở dài, nói như thế.

"Đây là vì sao?"

Vương Nguy nháy mắt nhíu mày, có chút không thể lý giải.

"Vương huynh chẳng lẽ không hoài nghi, vì cái gì ngươi chỉ là một huyện lệnh huyện Tỷ Thủy, có thể chỉ huy toàn bộ quận Giang Trung?"

"Nếu bàn về tài hoa, tài hoa của Vương huynh, Phương mỗ công nhận, chỉ là toàn bộ quận Giang Trung, chẳng lẽ sẽ không có người hơn được Vương huynh sao?"

"Còn nữa, kế sách chẩn tai này của huynh, Phương mỗ đã nhìn qua. Nhìn như không có vấn đề quá lớn, nhưng hôm nay kết quả có phải là các nơi dân chúng đều bất mãn đối với Vương huynh không?"

"Tình huống như vậy, những quan viên này chẳng lẽ sẽ không biết rõ?"

"Quận trưởng quận Giang Trung, chẳng lẽ nhìn không ra?"

"Phủ Liễu Bình, phủ Thượng Dương, phủ Sơn Bình, phủ Hàn Nguyệt, những Phủ Quân này chẳng lẽ cũng không bằng một Vương Nguy huynh sao?"

Phương Kính Thành càng nói càng kích động.

Mà Vương Nguy cũng càng nghe càng kinh hãi.

"Vì sao bọn họ đồng ý?"

"Bởi vì kế sách sơ lược của Vương huynh quá bá đạo, cũng quá lý tưởng hóa, nhìn như không sai, trên thực tế dễ dàng gây nên kêu ca."

"Nếu kêu ca mà lên, đợi khi Thiên mệnh Hầu, Cố Hầu Gia đích thân tới, toàn bộ dân chúng đều sẽ tụ tập tại trước mặt Hầu gia, gọi huynh là tham quan, gọi huynh là gian tặc. Lúc đó, Hầu gia sẽ phải chém hay không chém huynh?"

"Hầu gia nhìn rõ mọi việc, ngài ấy chính là Thánh nhân đương thời. Ngài ấy biết rõ Vương Nguy huynh không hề làm sai, là một lòng vì dân, Hầu gia có thể chém huynh sao?"

"Người trong thiên hạ đều có thể chém huynh để dẹp an dân tâm, nhưng mà Hầu gia không thể làm như vậy. Ngài ấy là hậu thế thánh nhân Nho đạo."

"Nếu không chém huynh thì những người dân này sẽ đối đãi như thế nào?"

"Bọn họ sẽ cho rằng, Vương Nguy huynh cùng Hầu gia là quan lại bao che cho nhau. Đến lúc đó Hầu gia cho dù là có thủ đoạn thông thiên thì vạn vạn dân chúng quận Giang Trung cũng không tin ngài ấy. Thế thì còn thi triển như thế nào?"

"Huynh thử nói cho ta xem?"

Lúc Phương Kính Thành nói đến đây Vương Nguy đã co quắp trên mặt đất. Ông ấy không nghĩ đến, bản thân viết một thiên kế sách chẩn tai, thế mà bị người khác xem như một cây thương.

"Vậy ta nên như thế nào?"

Vương Nguy lên tiếng, ông ấy nhìn xem Phương Kính Thành, trong ánh mắt có chút mê mang cùng không biết làm sao.

"Nếu như Vương huynh thật sự tâm niệm dân chúng quận Giang Trung, chỉ có cách Vương huynh sát thân thành nhân, nếu không tai họa ở quận Giang Trung không ai có thể cứu."

Phương Kính Thành lên tiếng, giọng nói của ông ta không lớn, nhưng từng chữ như châu ngọc.

Vương Nguy vào thời khắc này nháy mắt trầm mặc.

Sát thân thành nhân ư?

Chính là muốn dùng tính mệnh của bản thân mình đến giải quyết chuyện này.

Ông ấy yên tĩnh, trầm mặc, nội tâm tràn đầy phức tạp.

Mà Phương Kính Thành cũng không có nói chuyện, bởi vì ông ta đang khuyên Vương Nguy tự sát.

Người bình thường sao có thể để ý tới mình?

"Phương huynh."

"Ngươi không nên nói với ta những này."

Đến cuối cùng, Vương Nguy rơi xuống hai hàng thanh lệ, ánh mắt của ông ấy huyết hồng, nhìn xem Phương Kính Thành.

Phương Kính Thành đến, khiến cho ông ấy cũng lâm vào tình thế lưỡng nan.

Là chết.

Hay không phải chết?

Tại sinh tử trước mặt, có mấy người có thể thoải mái?

Từng chuyện mà nói, không sợ sinh tử, không sợ sinh tử.

Nhưng khi sinh tử bày ở trước mặt, ai có thể bình tĩnh chịu chết? Mà lại loại chết này còn là chết oan uổng, ở trong mắt dân chúng mình là một tên tham quan, là một gian thần, là thanh danh xấu xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận