Đại Hạ Văn Thánh

Chương 701 Đại hưng công bộ, cái gì? Cháu ngoại trẫm tiến cung lại muốn đến học trộm trẫm rồi?

Thanh Thiển nhìn qua Cố Cẩm Niên, trong đôi mắt hút hồn ấy, tràn đầy cổ quái.

Nàng làm cách nào cũng không nghĩ đến, Cố Cẩm Niên được vinh danh là hậu thế của Thánh Nhân, đương đại đệ nhất tuấn kiệt Nho đạo, lại là loại người này?

Quá lỗ mãng rồi đấy?

Vừa tới liền thể hiện các loại quan tâm, khiến cho người ta có một chút không tiếp thụ được.

"Cô nương, ta nhìn ngươi giống như cũng không có vấn đề gì."

"Ngươi có phải thụ nội thương hay không?"

"Cô nương, ngươi nhìn lối ăn mặc này của ta cũng biết, ta là một người đọc sách."

"Không phải khoe khoang nhưng mà tại hạ học qua một chút y thuật, chuyên trị nội thương, người ta cho ta ngoại hiệu phụ khoa thánh thủ."

"Cô nương, ngươi nếu tin tưởng lời của tại hạ, tại hạ giúp ngươi xem qua."

Cố Cẩm Niên khuôn mặt thành khẩn nói.

"Công tử, không cần, nô gia kỳ thật cũng không có gì đáng ngại."

Thanh Thiển mở miệng, khuôn mặt làm cho người khác hít thở không thông treo lên một nụ cười gượng ép.

"Cô nương, ngươi tuyệt đối không nên ngại, ngươi yên tâm ta là quân tử, cô nương nghe qua câu nói này chưa? Quân tử dễ phòng, tiểu nhân khó phòng."

Cố Cẩm Niên mở miệng, nghiêm túc giải thích.

"Công tử, nô gia thật sự không có vấn đề gì."

"Nô gia chỉ là đau chân."

"Đa tạ công tử."

Đối phương liên tục ngăn trở, nụ cười trên mặt càng thêm gượng ép.

Nghe nói như thế, Cố Cẩm Niên không khỏi mở miệng nói.

"Chân đau đúng không?"

"Sao không nói sớm."

"Đi, cô nương, ta cõng ngươi xuống núi."

Cố Cẩm Niên cũng không đợi đối phương nhiều lời, trực tiếp bắt lấy hai tay của đối phương, muốn cõng đối phương.

Nhưng trong chốc lát, Thanh Thiển lui lại mấy bước, hoàn toàn không có một chút cảm giác như bị thụ thương.

Ai.

Có chút thất vọng.

Vốn cho rằng còn có thể phát sinh chút gì đó, không nghĩ tới nhanh như vậy liền lui về sau?

"Không ngờ tới, thế tử điện hạ có thể được Khổng Thánh ca tụng là hậu thế chi thánh, vậy mà càn rỡ như thế."

"Quả nhiên khiến cho người ta thất vọng a."

Thanh âm của Thanh Thiển vang lên, trong ánh mắt toát ra vẻ thất vọng.

Nghe nói như vậy.

Cố Cẩm Niên không khỏi lên tiếng.

"Cô nương, thực sắc tính dã (nhu cầu tự nhiên)."

"Còn nữa, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, cô nương tuyệt mỹ như thế, tại hạ cũng là sinh lòng hảo cảm mà thôi."

"Thật không nghĩ đến cô nương lại dùng loại thủ đoạn này để khảo thí tại hạ."

"Bản tính đã bại lộ, vậy tại hạ cũng không còn mặt mũi nào nữa, cáo từ."

Cố Cẩm Niên mở miệng, nói xong lời này, trực tiếp quay người rời đi.

Nói đùa, đối phương là yêu, mình sợ cũng không sợ, chủ yếu là dáng dấp xinh đẹp như vậy, vạn nhất dùng sắc đến dụ mình thì làm sao bây giờ?

Tranh thủ thời gian chạy đi mới là vương đạo.

Đụng phải loại người này, khẳng định sẽ xui xẻo, nếu như bị quấn vào, vậy thì càng phiền toái.

Trong thư viện có Dao Trì tiên tử cùng Vân Nhu tiên tử, giờ lại thêm một nữ tử nữa.

Dùng lời Tô Hoài Ngọc nói thì là chờ bị phong đi.

Cố Cẩm Niên chạy rồi.

Thanh Thiển thì khẽ nhíu mày.

Nàng không đuổi theo.

Nhưng qua một khắc đồng hồ về sau, Thanh Thiển dần dần kịp phản ứng.

"Hắn đã sớm nhìn thấu thân phận của ta?"

"Là cố ý giả vờ?"

Giờ này khắc này, Thanh Thiển đại khái hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Lập tức, nàng có chút hối hận, cảm thấy mình quá ngu ngốc.

Người có thể được Khổng Thánh nhìn trúng sao có thể có thể bị sắc đẹp mê hoặc?

Cho dù thật sưj bị mê hoặc, cũng không có khả năng càn rỡ như thế, đây là đang cố ý hù dọa mình.

Rất nhanh, Thanh Thiển không khỏi lộ ra tiếu dung.

"Nam nhân."

"Ngươi đây là đang đùa với lửa."

Tự lẩm bẩm một tiếng, Thanh Thiển trực tiếp đuổi theo, dưới chân đạp gió, bằng tốc độ nhanh nhất đuổi theo Cố Cẩm Niên.

Ngoài mười dặm.

Tốc độ của Cố Cẩm Niên rất nhanh, cũng không dài dòng cái gì, chạy liền đi mất.

Có chút khó chịu là nơi này cách kinh đô hơn ngàn dặm, nếu gần một chút, vậy cũng tốt.

Cũng tại lúc Cố Cẩm Niên suy tư.

Trong chốc lát.

Một cỗ mùi thơm tràn ngập đến, mà phần lưng thậm chí còn cảm nhận được một cỗ ôn nhu trước nay chưa từng có.

"Công tử."

"Vừa nãy là nô gia hiểu lầm công tử."

"Còn xin công tử cõng nô gia, nô gia đau chân."

Thanh âm vô cùng yêu mị vang lên.

Khiến cho toàn thân Cố Cẩm Niên cứng ngắc.

Mẹ nó.

Tại sao lại tới?

Cố Cẩm Niên trong lòng thật sự phiền muộn, dáng dấp đẹp trai liền phải chịu tội như này sao?

Vì cái gì những tuyệt thế mỹ nữ này đều muốn quấn lấy mình?

Không thể không quấn à?

Chẳng lẽ bí mật mãnh nam của mình bị phát hiện rồi?

Tất cả suy nghĩ hiện lên nội tâm, bên ngoài Cố Cẩm Niên lại có vẻ mười phần vui sướng.

"Tốt, tốt."

Cố Cẩm Niên ngụy trang, còn cố ý đưa tay đặt lên chân của đối phương, hi vọng đối phương biết khó mà lui.

Kết quả không nghĩ tới, đối phương không có nửa điểm động tĩnh, ngược lại thổi vào tai Cố Cẩm Niên.

Cái này ai chịu nổi.

Đi không được mấy bước.

Cố Cẩm Niên dừng lại.

Sau đó ngồi xổm trên mặt đất, đặt đối phương xuống dưới đất.

"Cô nương."

"Ngươi đến cùng muốn làm gì."

"Chúng ta không nháo nữa có được hay không?"

Cố Cẩm Niên hít sâu một hơi, ngồi xổm trên mặt đất không chịu dậy.

"Công tử, nô gia đau chân, cần ngươi hỗ trợ cõng một chút, ngươi không phải quân tử sao? Chẳng lẽ đứng nhìn nô gia tại nơi hoang sơn dã lĩnh này bị người bắt nạt?"

Đối phương lộ ra một mặt ủy khuất, điềm đạm đáng yêu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận