Đại Hạ Văn Thánh

1807 Bát trọng thiên, bảy ấn hợp nhất, bí mật cuối cùng của thiên địa! Chỉ có một con đường!(3)

Chỉ sợ đạo Thiên Kiếp này, thật sự sẽ chôn vùi toàn bộ Đại thế.

Nhưng cũng may là Cố Cẩm Niên đã vượt qua được điểm mấu chốt, hoàn toàn hợp nhất bảy đại ấn ký một thể, vì thế hắn có đủ năng lực để hóa giải Thiên Kiếp như vậy.

Cho nên, trong long thế nhân vẫn luôn nhen nhóm ngọn lửa hy vọng.

Chỉ là phía trên bầu trời.

Một bóng người xuất hiện, to lớn vô cùng, bị mây đen che mờ, nhưng không giấu được hào quang từ những cung điện lôi đình xung quanh, giống như đang phủ phục dưới chân người đó, giống như người đó là một vị Thần linh tôn kính, khiến cho người ta sợ hãi run rẩy. 

Không chỉ cường giả Đại thế, cho dù là cường giả thời Thượng Cổ khi nhìn thấy thân ảnh này, cũng tràn đầy kính sợ, bọn họ cũng không thân ảnh này là của ai, đến từ thời địa nào, sức mạnh ra sao.

Đứng dưới Thiên Kiếp.

Cố Cẩm Niên lẳng lặng nhìn thân ảnh đó một cách chăm chú. Trên thực tế, không phải hắn sợ hãi thân ảnh này, mà lo lắng thật sự của hắn chính là bí mật của Đại đạo.

Sau khi bảy đại ấn ký dung hợp, ngưng tụ ra cánh cửa thiên địa, vươn tay mở ra, Cố Cẩm Niên đã minh ngộ tất cả, cũng biết được bí mật cuối cùng của thiên địa.

【Toàn thế hủy diệt】

Giữa thiên địa thuận theo âm dương mà phát triển. Dương là thịnh thế, giống như thời đại Thần Thoại, hay là thời Thượng Cổ huy hoàng. Những thời đại này đều là thịnh thế nhưng mà từ xưa tới nay, thế nhân đều lựa chọn giết chóc lẫn nhau, vì lợi ích, vì tham lam.

Người đã chết, mang theo oán khí, mà những này oán khí, chính là âm. Cho nên thường thì sau một thời đại cường thịnh, thời đại tiếp theo sẽ cực kỳ lụn bại, thậm chí thời đại tiếp theo sẽ hoàn toàn suy bại.

Giống như bây giờ.

Thời đại mạt pháp, đừng nói cái gì mà Thất cảnh, chỉ cần Lục cảnh đã được coi là cường giả rồi, Thất cảnh chắc phải trăm năm mới có một người, nhưng cường giả đệ thất cảnh mà đặt ở thời đại Thượng Cổ thì tính là gì?

Cũng vẫn là cường giả, nhưng cũng không phải là loại cao cao tại thượng, chân chính là cường giả, chỉ có thể nói là “vừa mới bước chân” vào ngưỡng cửa cường giả mà thôi.

Đây chính là sự khác biệt thời đại.

Mà mỗi một thời đại, đều sẽ sinh ra ý chí của thiên địa theo đúng sở nguyện của vạn vật trong thời địa đó, hay chính là Thiên Đạo.

Thiên đạo không có bản thể, được sinh ra theo ý chí của thiên địa vạn vật.

Trên Thiên Đạo, chính là Đại Đạo. Cho nên, Thiên Đạo này không hy vọng trở thành Đại đạo.

Thiên Đạo phải đi qua năm mươi thiên, tương ứng với năm mươi thế (thời đại).

Bất kỳ thiên địa nào cũng phải trải qua năm mươi thiên này. Nếu trải qua tất cả năm mươi thiên thì có thể hóa thành Đại Đạo, hình thành nên một vùng đất hoàn mỹ, có thể tiêu diệt toàn bộ oán khí trên thế gian đó, phát triển không ngừng, vạn thế thái bình, hòa bình vĩnh cửu, người người như rồng như hổ. 

Mà mỗi một thời đại, nếu cứ trên đà phát triển cường thịnh, chỉ cần không bị suy bại bởi oán khí, cũng sẽ bình yên vượt qua tất cả nhưng nếu ngày càng suy bại vì vấn đề oán khí thì sẽ ảnh hưởng tới thiên địa.

Để rồi đến một thời đại nào đó mà Thiên Đạo tự sinh ra oán khí của nó, khiến nó phẫn hận Đại thế đó.

Nói cách khác chính là Thiên Đạo trước mắt này đã là cái thứ năm mươi.

Nhưng cho dù là thời đại Thần Thoại, hay là thời đại Thượng Cổ, ý chí của Thiên Đạo đều phẫn hận chính Đại thế đó, chỉ vì vạn vật tranh đấu, cướp đoạt của nhau. Đơn giản thì là xung đột nhỏ, lớn hơn một chút chính là diệt tộc, vong quốc, đồ sát các loại.

Ví dụ như thời đại Thượng Cổ, năm đại tộc gần như diệt sạch các Cổ tộc khác, huyết tinh và bạo lực tràn ngập thiên địa, khiến cho Thiên Đạo cực kì âm trầm, oán khí bủa vây.

Mục đích là vì cướp đoạt Khí vận thiên địa, cuối cùng dẫn đến thời đại này tụt dốc không phanh.

Ý chí của Thiên Đạo trong Thời đại Thượng Cổ đã hoàn toàn trầm luân và sinh ra oán khí, thậm chí ảnh hưởng đến Thiên Đạo của thời đại khác. Chuyện này cũng có quan hệ tới việc ý chí của Thiên Đạo trong thời kỳ Thần Thoại cũng sinh ra oán khí, cứ thế tiếp diễn mới tạo thành cục diện như bây giờ.

Nó muốn hủy diệt Đại thế, bắt đầu lại từ đầu.

Nó không hi vọng Đại Đạo thật sự xuất thế.

Cho nên mới xuất hiện cảnh tượng huy hoàng cuối cùng, khôi phục di chỉ và nhân vật hào hùng của từng thời đại. Mà đây chỉ là một trong những kế hoạch diệt thế của Thiên Đạo mà thôi, ý chí của hai Thiên Đạo của thời đại Thượng Cổ và thời đại Thần Thoại còn ảnh hưởng đến tâm trí của thương sinh trong Đại thế này. 

Cố Cẩm Niên giờ đã hiểu, Khổng gia chính là bị ảnh hưởng như vậy. Ý nghĩa ban đầu của Thánh Nhân chắc chắn không phải vậy nhưng vì bị ảnh hưởng tới tâm chí nên sẽ gây ra hệ lụy của việc phán đoán sai lầm.

Hai Thiên Đạo thấy Khổng gia sinh ra được một Thánh Nhân, lại dẫn dắt Thánh Nhân đó đi con đường lệch lạc, mượn nhờ danh dự của Thánh Nhân, từ đó nhận về những đặc quyền và đặc ân riêng.

Vừa có được lợi ích hơn người, lại có thể giữ vững danh hào Thánh Nhân, cớ sao mà không làm?

Nhưng chính vì suy nghĩ này, cuối cùng dẫn đến hệ lụy, Nho Đạo không còn là Nho Đạo thuần túy nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận