Đại Hạ Văn Thánh

1093 Xảy ra chuyện lớn! Đại hỉ sự! Trấn Quốc Công trợn tròn mắt, Vĩnh Thịnh Hoàng Đế khóc!(10)

Như thế.

Nửa canh giờ sau.

Trong đại doanh, Cố lão gia tử đã đơ người.

Cố Ninh Nhai trợn tròn mắt.

"Ý của ngươi là nói?"

"Từ nay về sau, một lần bội thu của quận Giang Trung là đủ cho tất cả dân chúng của vương triều Đại Hạ ăn no một năm?"

Cố lão gia tử nói chuyện giọng cũng phát run.

Ông là thật sự không thể tin được, nhưng người nói ra là tôn nhi của mình, ông không thể không tin.

"Thật sự đấy, lão gia tử, ta không lừa ngài đâu, không tin, chờ một hai tháng rồi biết."

Cố Cẩm Niên chân thành nói.

"Hít!"

Lúc này Cố lão gia tử hoàn toàn không biết nên nói gì.

Ông sững sờ nguyên chỗ.

Qua thật lâu, Cố lão gia tử bỗng nhiên lấy lại tinh thần, nhìn về phía Cố Ninh Nhai nói.

"Lão Lục."

"Tranh thủ thời gian hoả tốc hồi cung."

"Đem việc này nói cho bệ hạ."

"Cẩm Niên ơi Cẩm Niên, ngươi thật đúng là ngay cả bệ hạ cũng lừa gạt được, ngươi biết mấy ngày nay bệ hạ mỗi ngày đều than thở, mỗi ngày đến Thái miếu, nghe hoạn quan nói, mắt bệ hạ cũng đỏ luôn rồi."

"Ngài ấy thật sự cho rằng đã xảy ra chuyện lớn, lão Lục, nhanh hồi cung mau lên, báo chuyện tốt cho bệ hạ."

"Nếu không bệ hạ không khéo làm ra chuyện gì."

"Dùng Linh Tinh gia tốc hồi cung."

Cố lão gia tử lên tiếng.

Ông ngay lập tức nghĩ đến Vĩnh Thịnh Đại Đế.

Muốn nói toàn bộ vương triều Đại Hạ người nào khó chịu nhất, vậy nhất định là Vĩnh Thịnh Đại Đế.

Nếu như thật sự là tin xấu, Cố lão gia tử sẽ không có phản ứng lớn như vậy.

Ông đã chuẩn bị sẵn sàng trấn loạn.

Nhưng nghe được là tin tức tốt, hơn nữa còn là tin tức tốt như vậy, đương nhiên phải có phản ứng lớn rồi.

"Ôi ôi ôi."

"Được được, ta sẽ đi ngay bây giờ."

Cố Ninh Nhai phản ứng chậm nửa nhịp, sau đó gấp rút rời khỏi đại doanh.

Mà Cố Cẩm Niên lại có vẻ không biết làm sao.

Hắn đâu biết, khả năng chịu áp lực của lão cữu mình lại kém như vậy chứ.

Qua một lúc sau.

Cố lão gia tử cũng hoàn toàn tỉnh lại từ trong khiếp sợ, ông nhìn Cố Cẩm Niên, dáng vẻ đầy kích động nói.

"Cẩm Niên, lúc nãy gia gia đi vào, con hỏi gia gia một vấn đề phải không?"

Cố lão gia Tử cười hỏi.

"Vâng, gia gia, nếu san bằng nước Hung Nô, ngài muốn bao nhiêu lương thực là đủ?"

Cố Cẩm Niên trả lời theo bản năng.

"Lương thực thu được trong một năm của quận Giang Trung."

Cố lão gia tử vô cùng nghiêm túc trả lời.

Cố Cẩm Niên: "."

"Gia gia, ngài có chút quá phận đi?"

"Nhiều lương thực như vậy, đừng nói đánh nước Hung Nô, ngài thuận tiện đánh luôn vương triều Phù La cũng không có vấn đề."

Cố Cẩm Niên nói.

Nhưng mà lão gia tử lại có vẻ hơi xấu hổ .

"Cẩm Niên à."

"Gia gia đời này chưa đánh trận nào sung túc như vậy đâu, nói thật, nếu quận Giang Trung thật sự có thể sản xuất nhiều lương thực như vậy."

"Ngươi nhất định phải tranh thủ cho gia gia một năm, đời này của gia gia đánh trận cuối cùng sung túc đầy đủ, đánh xong gia gia chuyện gì cũng không làm, chỉ ở phủ Quốc Công dưỡng lão thôi."

"Cẩm Niên à, đời này gia gia chưa cầu ai, ngươi là tôn nhi ta, ngươi phải thỏa mãn nguyện vọng của gia gia ngươi, cũng coi là tẫn hiếu."

Cố lão gia tử thật sự kích động, ngay trong ánh mắt đều đầy trông đợi.

Không có nguyên nhân gì khác.

Mang theo năm trăm ngàn vạn thạch lương thực đi đánh giặc, hơn nữa một tướng sĩ ăn một ngày có thể ăn đến bốn lạng gạo, sung túc như vậy, thật sự ông cả đời chưa được đánh trận nào.

Sợ nghèo.

Cuối đời nếu không xa xỉ một lần, trong lòng ông sẽ khó chịu, chủ yếu là có cơ hội này đặt ở trước mặt.

"Gia gia, đến lúc đó ngài hãy thương lượng cùng bệ hạ."

"Ta thật sự không có cách nào."

Cố Cẩm Niên không tiếp lời, chuyện này quá lớn, để bệ hạ xử lý đi.

Như vậy, sáu canh giờ sau.

Hoàng cung Đại Hạ.

Bên trong Thái miếu.

Vĩnh Thịnh Đại Đế đôi mắt sưng đỏ, rất khó chịu.

Đại Hạ đến nay chỉ mới khai quốc được mấy năm, đã gặp phải nguy cơ như vậy.

Nếu như thật sự mất nước, ông thẹn với liệt tổ liệt tông, quân trọng hơn, ông cũng sẽ trở thành người mà thiên hạ cười nhạo.

Tưởng tượng đến cảnh người đời sau sẽ đánh giá mình thế nào.

Đoạt vị bất chánh, khiến trời cao nổi giận.

Áp lực này làm ông thật khó chịu.

"Phụ hoàng, ta thật sự không được sao?"

"Aizz, sớm biết như vậy, ban đầu tạo con mẹ nó phản ấy."

"Chủ yếu vẫn là vì tên tiểu tử Kiến Đức khốn kiếp kia, không phải tại hắn, ta đến nổi tạo phản sao? Phụ hoàng, ngài là người biết nói phải trái, sau này xuống dưới đó, ngài cũng đừng mắng ta."

"Bà nó chứ, chẳng lẽ ngôi vị hoàng đế này thật sự không thích hợp với ta? Ta thật sự không có hoàng mệnh sao? Tiếp quản Đại Hạ, hàng năm đều xảy ra chuyện, thích hợp cái quái gì chứ."

Vĩnh Thịnh Đại Đế lầm bầm lầu bầu chửi rủa.

Mà bây giờ, ông không hy vọng nhất là nghe được tin tức xấu, nếu không thật sự phải xong đời rồi.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang lên ở bên ngoài.

"Bệ hạ."

"Cố Ninh Nhai, Chỉ huy sứ của Huyền Đăng Ti có chuyện quan trọng muốn bẩm báo."

Theo giọng nói của Ngụy Nhàn vang lên.

Tâm trạng của Vĩnh Thịnh Đại Đế càng nặng nề hơn.

Thật là càng không muốn nghĩ đến chuyện gì thì càng có chuyện đó.

Ông hít sâu một hơi.

Trong lúc nhất thời, tâm tình phức tạp đến mức không ai có thể hiểu.

"Bệ hạ, thần có chuyện cầu kiến."

Cố Ninh Nhai ở bên ngoài hô lên.

Nhưng mà Vĩnh Thịnh Đại Đế không để ý đến.

Tâm trạng quá nặng nề, muốn từ từ một chút.

"Bệ hạ, thần có chuyện quan trọng cầu kiến."

Cố Ninh Nhai tiếp tục hô to, quấy rầy Vĩnh Thịnh Đại Đế đến tâm phiền ý loạn.

"Bà mợ nó!"

"Quản hắn có chuyện gì, lát nữa ta mặc kệ tin tức, trước tiên phải đánh cho tên Cố Ninh Nhai này mấy roi đã mới hả dạ."

Trong nháy mắt, Vĩnh Thịnh Đại Đế đứng dậy, rồi sau đó giọng nói có vẻ nóng nảy.

"Cút vào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận