Đại Hạ Văn Thánh

Chương 329 Truyền Thánh Công đích thân đến, Cố Cẩm Niên nhục Thánh? Kinh thánh chi văn hiển thế!(3)

Chuyện hôm nay, có thể không muốn làm mọi người không vui nhưng sau khi chuyện đã qua, người cũng đừng trách lão phu không nói đạo lý.

Ăn ngay nói thật.

Trần Quốc công nói lời này khiến rất nhiều người nhíu mày.

Bản thân gia hỏa này không có cái gì gọi là mặt mũi.Nếu như bị hắn chiếm lý thì triều đình cũng đừng nghĩ an ổn. Khổng phủ cũng có thể nnê chuẩn bị việc trấn quốc công gây chuyện.

Thậm chí bệ hạ cũng không có cách nào để xử lý.

Lại nói Cố Cẩm Niên.Dù sao cũng là tôn nhi của hắn. Tôn nhi của mình bị người khác bắt nạt. Mình không giúp đỡ cũng thôi đi. Lại còn ngăn cản gia gia của người ta đứng ra hỗ trợ?

Về tình không được.

Về lý đám người vũ phu thô bỉ. Bản thân liền kéo ngụy biện một tay hảo thủ.

Làm cho trấn quốc công bắt đầu cãi cọ.

Đi.Tất cả mọi người có thể bắt đầu lắc lư đi lên.

Đến đều bày ra.

“Quốc công lời ấy quá rồi quá rồi. Chúng ta nào có nghĩ như vậy.”

“Đúng vậy, Đúng vậy. Chúng ta tuyệt đối không có ý như vậy.”

“Đúng đúng, đúng.”

Không ít người hai mặt nhìn nhau. Dù là đại nho vào thời khắc này cũng không dám nói cùng trấn quốc công.

Ai bảo cháu trai người ta ưu tú.

Nói câu khó nghe Cố Cẩm Niên hiện tại tài hoa hơn người, không chừng một ngày kia có thành tựu lớn, ai dám đắc tội?

Trước kia đắc tội là văn võ đối lập. Điều này hợp tình hợp lý nhưng bây giờ không giống vậy, Cố Cẩm Niên đã bổ sung nhược điểm lớn nhất của Cố gia.

Là một chuyện tốt.

Nhưng cũng có khả năng không phải là một chuyện tốt.

“Nếu đã không có ý như vậy thì tất cả đều ngậm miệng cho lão phu.”

“Chuyện của Khổng phủ nhóm các ngiươ tham gia làm gì?”

“Ai không biết còn tưởng rằng các ngươi là người của Khổng gia.”

Cố lão gia tử không có tính tình tốt gì? Căn bản liền không quen.

Cái gì mà Đại nho với không Đại nho, hắn cảm thấy đám Đại nho này ngoại trừ sẽ nói hai câu thì còn biết làm gì?

Vừa dứt lời.

Không ít người có chút.Khó chịu.Nhưng thật sự không biết làm cách nào để phản bác.

“Khổng Vũ.”

“Đừng ở chỗ này giả vờ giả vịt. Nếu như ngươi thật rộng lượng như vậy thì liền vấn tâm.”

“Nếu không dám vấn tâm thì cứ dựa theo đánh cuộc mà làm, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy.”

Cố Cẩm Niên nói.

Hắn nhìn chằm chằm vào Khổng Vũ. Gia hỏa này là điển hình của một tên ăn cây táo rào cây sung. Ỷ vào mình là thánh tôn của Khổng gia, liền không coi ai ra gì, xem thường hết người này đến người khác. 

Hôm nay rơi vào trong tay mình, Cố Cẩm Niên làm sao còn nuông chiều hắn?

Nghe được lời của Cố Cẩm Niên, sắc mặt Khổng Vũ khó coi. Hắn không dám vấn tâm. 

Nguyên nhân rất đơn giản nếu như Cố Cẩm Niên thua, hắn chẳng những muốn giành lại thiên mệnh mà hắn còn muốn để cho Cố Cẩm Niên quỳ xuống dập đầu. 

Ai nói gì cũng vô dụng. Thậm chí hắn đều đã chuẩn bị xong. Nếu trấn quốc công ra mặt muốn ngăn cơn sóng dữ vậy hắn trở về sẽ phát động lực lượng của Khổng gia. 

Để người đọc sách trong thiên hạ đi công kích Cố Cẩm Niên, công kích cố gia.

Không đem Cố gia bôi đen. Hắn không mang họ khổng.

Thật không ngờ Cố Cẩm Niên thắng lại còn thắng đơn giản như vậy, trực tiếp như vậy.

Mình thì trở thành trò cười.

Bây giờ đối mặt với lời nói của Cố Cẩm Niên như vậy.

Khổng Vũ không khỏi nắm chặt nắm đấm.

Qùy xuống.

Hắn không có khả năng quỳ xuống.

Hắn là thánh tôn của Khổng gia.

Tuyệt đối không thể quỳ. Nếu như hôm nay quỳ thì về sau mình còn mặt mũi nào để gặp thế nhân?

Cảm nhận được tâm tình chập chờn của Khổng Vũ. Khổng Bình ở bên cạnh lập tức nói. 

“Cẩm Niên, tiểu hữu. Hay là như vậy? Chuyện này ta thay Khổng Vũ xin lỗitiểu hữu. Chờ ít ngày nữa, ta từ trong Khổng phủ mang đến ba bản chép tay của bán thánh đưa cho tiểu hữu.”

“Đây gọi là oan gia nên giải không nên kết. Nếu như tiểu hữu nguyện cho Khổng gia chút mặt mũi này, Khổng gia sẽ nhớ ân tình.”

Khổng Bình nói.

Hắn cũng đã nói như vậy, vẫn thuyết phục Cố Cẩm Niên. 

“Đừng nhiều lời.”

“Quỳ xuống.”

Cố Cẩm Niên Lại lần nữa lên tiếng, ánh mắt lạnh băng.

Hắn không muốn nói nhảm nhiều như vậy. Ở chỗ này giằng co những thứ không có thật. Bản chép tay của bán thánh, mặc dù trân quý nhưng không phải mình không lấy được.

Cố Cẩm Niên mạnh mẽ, cứng rắn như vậy lý do rất đơn giản.

Nếu như mình bị thua thì dù cho gia gia mình đau khổ, cầu khẩn đối phương chỉ sợ đối phương cũng sẽ không đồng ý tha thứ.

A, ta phạm sai lầm ngươi liền muốn giết tận cùng.

Người phạm sai lầm là có thể tha thứ?

Bây giờ mình đã tôi luyện ra cửu luyện chiến xa, thật đáng mừng. Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả.

Thứ này không phải dựa vào bản lĩnh của mình mà có được sao?

Là do Khổng gia tặng sao?

Thật đúng là thích thếp vàng lên mặt mình.

Nhưng mà đúng vào lúc này.

Một giọng nói vang lên.

“Bệ hạ, Truyền Thánh Công đến.”

Ngoài cửa vang lên một giọng nói.

Trong chốc lát, khiến tất cả mọi người trong điện an tĩnh.

Không ít người động dung, hơi kinh ngạc.

Ai cũng không ngờ được Truyền Thánh Công lại đích thân đến?

Địa vị của Truyền Thánh Công cao hơn Khổng Vũ gấp trăm lần. Đừng nhìn Khổng Vũ là Thế tử nhưng Truyền Thánh Công lại không chỉ có một nhi tử là Khổng Vũ. Hắn có không ít nhi tử. Nếu nguyện ý thì ngày mai có thể đổi người khác thành thế tử. Tất cả chỉ bằng một ý nghĩ của hắn.

Chủ yếu nhất là nghe đồn Truyền Thánh Công đã bước vào Bán Thánh cảnh. Đương nhiên đây là nghe đồn, dù sao Truyền Thánh Công lịch đại tám chín phần mười đều có thể trở thành Bán Thánh, hưởng dụng thánh huy mà Khổng Thánh mang lại.

Giờ khắc này, Trấn Quốc Công cũng có chút biến sắc. Cho dù là trong mắt của Hoàng đế cũng xuất hiện một tia dị dạng.

Truyền Thánh Công đến Kinh đô.

Hắn thân là đế vương mà không hề biết bất kỳ một chút tin tức gì. Đây là mấu chốt.

“Mời.”

Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng không nhiều lời, trực tiếp mời đối phương đi vào.

Mà ánh mắt khẩn trương của Khổng Vũ cũng hiện lên vẻ vui sướng.

Phụ thân đã đến, chuyện này có thể giải quyết tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận