Đại Hạ Văn Thánh

1188 Lấy kinh văn Thánh nhân Thiên mệnh! Nguyện người đọc sách Đại Hạ ta, người người như rồng!(3)

Hội Đồng Minh.

Ông ta đã gia nhập Hội Đồng Minh, nếu như không phải cân nhắc Hội Đồng Minh bây giờ vẫn chưa chính thức thành lập, ông ta căn bản sẽ không cho vương triều Đại Hạ một cơ hội nhỏ nào.

Cho nên hi vọng Vĩnh Thịnh Đại Đế suy nghĩ thật kỹ, thời gian không đợi người.

Đối với lời nói này của Đế vương Đại Kim, Vĩnh Thịnh Đại Đế lộ ra trầm mặc đến khác thường, đồng thời cũng có chút tức tối với Hội Đồng Minh này.

Ông từng nghe đến Hội Đồng Minh, đó là Tiên môn tạo ra, liên hợp với Phật môn, vương triều Đại Kim, vương triều Phù La ở trong Đông Hoang cùng nhằm vào vương triều Đại Hạ.

Nếu như không phải vương triều Đại Hạ đang gặp phải Thiên tai, thân là Đế vương Đại Hạ, sao ông có thể nhịn cục tức này?

Đã đấu võ từ lâu rồi.

Ba bên trò chuyện cũng không thân thiện gì, nhưng điều này là trong dự liệu, nếu như ba đại vương triều thật sự có hảo tâm như vậy, ngược lại càng có quỷ.

Giống vậy.

Tô Văn Cảnh cùng Tiên môn giao dịch, cũng không được để ý.

Tiên môn trực tiếp từ chối thỉnh cầu của Tô Văn Cảnh, mà lý do được đưa ra lại không phải vì Cố Cẩm Niên.

Mà vì bọn họ cho rằng Thiên tai Đại Hạ, chính là Thiên mệnh đã chú định, nếu Tiên môn cưỡng ép tham dự vào, tất nhiên sẽ bị dính dáng đến nhân quả, điều này đối với Tiên môn mà nói không phải là một chuyện tốt.

Lời này nghe có vẻ như tùy tiện tìm lý do, nhưng trên thực tế Tiên môn nói không sai.

Bởi vì Tô Văn Cảnh không chỉ liên hệ với Tiên môn Đông Hoang, ông còn lấy thần thông Nho đạo, liên lạc với không ít chưởng giáo Tiên môn, và kết luận nhận được gần như giống nhau.

Tiên môn quả thật không thể tham dự vào chuyện này.

Đây là Thiên tai cuối cùng của Đại Hạ, là thiên ý, nếu bọn họ tham dự vào sẽ chọc ra phiền phức rất lớn.

Đương nhiên trong đó chắc chắn cũng có chút ân oán cá nhân, nhưng tóm lại đại khái là như thế.

Tiên môn từ chối, Phật môn cũng từ chối, lý do giống nhau.

Dù Tô Văn Cảnh thoáng tiết lộ sẽ cân nhắc cho Phật môn vào ở vương triều Đại Hạ, Phật môn vẫn từ chối.

Đến lúc này, Tô Văn Cảnh biết rõ, Cố Cẩm Niên đã khiến bọn họ sợ hãi.

Thiên mệnh sắp giáng lâm, bọn họ không hi vọng Cố Cẩm Niên tiếp tục độc chiếm vị trí đầu, bọn họ biết rõ, vương triều Đại Hạ là nền tảng của Cố Cẩm Niên, cho nên vương triều Đại Hạ gặp phải phiền phức, đồng nghĩa với kéo dài thời gian của Cố Cẩm Niên.

Tiêu hao tâm thần của Cố Cẩm Niên.

Nhân quả là thật, nhưng không muốn ra tay tương trợ cũng là thật.

Thậm chí, Tiên môn truyền đạt một câu như vậy, làm Tô Văn Cảnh sắc mặt rất khó coi.

"Cố Cẩm Niên làm chân kinh Cổ Phật, chém Phật môn một đao, còn làm ra chân kinh Đạo Tổ, hắn thân là người đọc sách Nho đạo, lúc này lấy ra một bản thánh kinh Nho đạo, không phải là có thể giải quyết Thiên tai rồi sao?"

Đây là lời Tiên môn truyền tới.

Muốn nói trào phúng, cũng không hoàn toàn đúng, nói mang theo tức giận thì thích hợp hơn.

Rất hiển nhiên, Tiên môn và Phật môn tuy quan tâm đến lợi ích, nhưng chuyện ngày trước Cố Cẩm Niên đã tước mất khí vận của bọn họ, bọn họ chưa quên, vẫn còn nhớ ở trong lòng.

Đối với lời nói này, Tô Văn Cảnh không trả lời.

Tranh cãi miệng lưỡi chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì.

Đợi tâm thần quay về.

Tô Văn Cảnh ngay lập tức hỏi Vĩnh Thịnh Đại Đế đàm phán như thế nào.

Sau khi được Vĩnh Thịnh Đại Đế trả lời.

Tô Văn Cảnh càng thêm trầm lặng.

"Nếu đồng ý với yêu cầu của vương triều Đại Kim và vương triều Phù La, cái giá phải trả sẽ càng lớn."

"Trong vòng trăm năm, vương triều Đại Hạ gần như khó có cơ hội trở mình."

Một lúc sau.

Giọng nói của Vĩnh Thịnh Đại Đế vang lên.

Ý tứ trong lời này, Tô Văn Cảnh nghe hiểu được, Vĩnh Thịnh Đại Đế không muốn thỏa hiệp.

"Bệ hạ, dựa theo chiều hướng bây giờ, viên đá lửa thứ mười bảy chỉ sợ sẽ lấy kinh đô Đại Hạ làm trung tâm, khu vực ngàn dặm xung quanh, khả năng đều phải trở thành phế tích."

"Đá lửa mang tới tai hoạ chồng chất, chỉ sợ ba phần Đại Hạ đều sẽ chịu ảnh hưởng."

"Vương triều Đại Kim yêu cầu tuy có phần ác liệt, nhưng ít nhất không phiền phức lớn như thế, tương lai gặp chiêu phá chiêu, cũng chưa chắc không được."

"Trận Thiên tai này qua đi, còn có được thiên địa chúc phúc, thật ra chúng ta có thể đồng ý."

Tô Văn Cảnh nói, đây là suy nghĩ của ông ấy.

Dù sao chăng nữa, bảo đảm bình an mới là vương đạo, chỉ cần dân chúng không chết, đất đai vẫn còn, mặc dù điều kiện của vương triều Đại Kim vô cùng hà khắc, rõ ràng là một cái bẫy cực lớn, nhưng ít ra còn có đủ thời gian từ từ dây dưa.

Cùng lắm thì gặp chiêu phá chiêu, đợi đến khi Thiên tai kết thúc, được thiên địa chúc phúc, nói không chừng còn không thua lỗ lắm.

Nhưng Vĩnh Thịnh Đại Đế thở dài một tiếng.

"Bọn họ đã để mắt tới chúc phúc sau Thiên tai Đại Hạ, yêu cầu cùng hưởng, nếu không, trẫm cũng sẽ không từ chối."

Vĩnh Thịnh Đại Đế nói.

Đây không phải là sư tử há miệng, mà là Côn Bằng há rộng miệng.

"Trước tiên cứ xem thử viên đá lửa thứ mười sáu rồi nói, chưa chắc là không giải quyết được."

Vĩnh Thịnh Đại Đế lên tiếng.

Ông vẫn còn át chủ bài, ngăn chặn viên đá lửa tiếp theo cũng không thành vấn đề, khiến ông lo lắng nhất là một viên đá lửa cuối cùng kìa.

"Tuân chỉ."

Tô Văn Cảnh cũng không còn gì để nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận