Đại Hạ Văn Thánh

1062 Ăn đi! Đều ăn cho ta đi! Các ngươi vì sao không ăn? Ổn định tai ương quận Giang Trung! (3)

Đối với Hầu Quân không có nụ cười, cũng không có quá lạnh nhạt, thuộc về cảm xúc hợp lý.

"Hầu gia, Vương gia nhà ta biết được quận Giang Trung gặp phải đại hạn. Biết được vô số dân chúng đang phải chịu nỗi khổ của nạn hạn hán cực lớn, cho nên xuất ra lương thực còn sót lại không nhiều lắm trong phủ, muốn đến chẩn tai cứu dân, còn xin Hầu gia đồng ý."

Hầu Quân lên tiếng, nói ra ý đồ đến.

Thốt ra lời này, Cố Cẩm Niên đứng chắp tay, không nhìn về phía Hầu Quân, mà là lạnh nhạt lên tiếng nói.

"Ninh Vương có tâm ý này quả nhiên là tốt. Nếu như toàn bộ Vương gia Đại Hạ đều có thể học tập Ninh Vương, vậy thì tai họa ở quận Giang Trung có tính là gì?"

"Được thôi, đem lương thực lưu lại, thay Bản Hầu chuyển cáo một tiếng Ninh Vương, đa tạ."

Cố Cẩm Niên thuận theo ý của Hầu Quân lên tiếng.

Biểu hiện như vậy, ở trong mắt Hầu Quân thuộc về bình thường. Cho nên sau khi nghe nói như thế, Hầu Quân sớm đã có chuẩn bị.

"Hầu gia."

"Ninh Vương có lệnh, dân chúng quận Giang Trung số lượng rất nhiều. Sợ phòng có người trung gian kiếm lời túi tiền riêng, ăn hối lộ trái pháp luật. Cho nên hạ lệnh, nhất định phải để các tướng sĩ tự mình đem những thức ăn này làm tốt, để dân chúng có thể hưởng dụng."

"Còn xin Hầu gia thứ tội."

Hầu Quân lên tiếng.

Cố Cẩm Niên nghe nói như thế xong cũng không trả lời. Hắn đã sớm đoán được mục đích Hầu Quân tới nơi này là làm gì.

Bản thân hắn vừa đến quận Giang Trung, trực tiếp phong tỏa toàn bộ thông đạo vào phủ thành. Bất kể là dân chúng hay là thương nhân, cũng không thể rời đi quận Giang Trung.

Kể từ đó mà nói, bên trong có một vài người trong lòng mang ý đồ xấu. Cho dù là biết rõ một chút tin tức gì, cũng không thể truyền ra.

Mà người bên ngoài, căn bản lại không biết chuyện bên trong.

Đương nhiên, bằng vào năng lực của mười vạn tướng sĩ, tất nhiên không có cách nào tinh chuẩn đả kích những người lòng mang ý đồ xấu này.

Tuy nhiên Chu Mãn chính là quận trưởng quận Giang Trung. Rất nhiều chuyện Cố Cẩm Niên không biết, nhưng không thể làm khó nổi quận trưởng quận Giang Trung.

Những bọn gian tế này nhìn như không có bất cứ vấn đề gì, nhưng trên thực tế bị Chu Mãn phái người chặt chẽ trông giữ rồi.

Nói cách khác, người bên ngoài đều chiếm được tin tức giả. Còn có một số quan viên ở biên giới, thật sớm rời đi quận Giang Trung. Kết quả phát hiện không có cách nào tiến đến cho nên đã giám thị ở bên ngoài.

Tin tức giả truyền ra ngoài, đây là một chuyện tốt. Chí ít ở trong lúc mấu chốt này, người nào muốn gây sự, người nào không muốn muốn gây sự, rõ như ban ngày.

"Được thôi, các ngươi tùy ý."

Nghĩ tới đây, Cố Cẩm Niên nhàn nhạt lên tiếng, đồng ý với Hầu Quân.

Lời vừa nói ra, Hầu Quân hơi kinh ngạc, đầy lời muốn nói trong lòng cuối cùng vẫn là nghẹn trở về rồi.

Vốn cho rằng Cố Cẩm Niên sẽ còn nói thêm vài lời. Dù sao mình nếu như ở đây nấu nước nấu cơm, không thể nghi ngờ là đánh mặt Cố Cẩm Niên. Co nên ông ta đều chuẩn bị xong rất nhiều lí do thoái thác. Kiểu như là vì dân chúng v..v...

Không ngờ đến đều không cần rồi.

Sửng sốt một chút, Hầu Quân lập tức lấy lại tinh thần, hướng phía Cố Cẩm Niên hành lễ.

"Hầu gia quả nhiên là một lòng vì dân. Nếu như Đại Hạ nhiều thêm hai vị Hầu gia, dân chúng sẽ không chịu khổ."

Câu nói này một nửa là thật sự.

"Người người vì dân chúng, người người đều là Cố mỗ ta."

"Hầu tiên sinh, Bản Hầu luôn nghe nói ngươi có tài năng tuyệt thế nên vẫn muốn làm quen một chút. Đây là lệnh tiễn của Bản Hầu. Về sau Hầu tiên sinh có ý nghĩ gì, có thể cùng Bản Hầu trò chuyện kỹ."

Cố Cẩm Niên lên tiếng, hắn xuất ra Hầu lệnh của bản thân giao cho Hầu Quân.

Đối mặt với tình huống như vậy, không ít người hơi có chút kinh ngạc. Tên Hầu Quân chính là đệ nhất mưu sĩ dưới trướng Ninh Vương. Đối với Ninh Vương trung thành tuyệt đối. Không ngờ đến Cố Cẩm Niên thế mà ném cho đối phương cành ô liu.

Hầu Quân cũng thật là không tầm thường. Có thể để cho Cố Cẩm Niên nhìn với con mắt khác, đúng thật là không tầm thường.

Nhìn khối này Hầu lệnh, Hầu Quân hơi kinh ngạc nhưng rất nhanh vui vẻ tiếp nhận. Bởi vì, thật sự là ông ta cho rằng mình là kỳ tài ngút trời. Cố Cẩm Niên nói cũng không còn sai, ông ta là đệ nhất mưu sĩ dưới trướng Ninh Vương.

Cho nên khối Hầu lệnh này đối với với ông ta mà nói, không tính là gì. Đừng nói Hầu lệnh, xem như Vương lệnh, ông ta cũng không coi ra gì.

Đương nhiên, dù sao Cố Cẩm Niên không tầm thường, bây giờ là người có danh tiếng thịnh nhất vương triều Đại Hạ. Hơn nữa còn là hậu thế thánh nhân Nho đạo, có thể được loại người này công nhận, trong lòng Hầu Quân vẫn đầy ắp hư vinh.

"Hầu gia quá khen, đều là chút hư danh thôi."

Hầu Quân hơi có vẻ kiêu ngạo nói.

Cố Cẩm Niên thì mỉm cười, nhìn Phương Kính Thành nói.

"Phương tiên sinh, đưa Hầu tiên sinh đi đi."

Nói xong lời này, Cố Cẩm Niên cũng không dông dài, quay người tiếp tục đến xem các tướng sĩ nấu cơm chưng gạo.

Mà đạt được hứa hẹn.

Hầu Quân cũng chỉ là hướng phía Cố Cẩm Niên bái một cái rồi rời đi, còn Phương Kính Thành thì đi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận