Đại Hạ Văn Thánh

Chương 190 Kinh đô chi nộ, Bách quan tranh luận, Giang Ninh quận bình loạn, long nhan cực kỳ vui mừng 5

Nhưng những người này thế mà bán được hai ngày.

Hai ngày còn chưa tính, giá cả vẫn luôn điên cuồng tăng vọt, mà lại chỉ cần ra hàng, thì có người mua hàng.

Thậm chí có kẻ tiểu cơ linh quỷ(nhanh trí), chạy tới xếp hàng ở chỗ bọn hắn, trực tiếp mua hết tòan bộ thóc gạo đi, sau đó chuyển tay bán lại, chưa đầy nửa canh giờ đã bán sạch.

Mua lại với giá một trăm lượng bạc một thạch.

Bán đi với giá hơn ba trăm lượng, đi tới đi lui cũng chỉ hai canh giờ, bán lời đến hai ngàn lượng bạc.

Quan trọng là bởi vì bọn hắn đã bị khống chế số lượng, phía trên không cho phép bọn hắn bán quá nhiều trong một lần, muốn tạo cho triều đình một loại ảo giác rằng họ cũng hết gạo.

Về sau thật sự tính lên sổ sách, còn có thể tranh luận được.

Lúc này đám thương nhân này đã không thể ngồi yên.

Bọn hắn đang bán một trăm lượng, còn người khác đều bán đến bốn năm trăm lượng bạc một thạch.

Vả lại bọn hắn cũng có rất nhiều thóc gạo, nghĩ làm sao bán làm sao bán, bọn hắn còn đang bị giới hạn một ngày chỉ có thể bán bao nhiêu đó.

Mặc dù bọn hắn cũng kiếm được tiền.

Nhưng bằng vào lương tâm mà nói, làm thương nhân ghét nhất điều gì?

Không phải là nhìn thấy người khác kiếm được nhiều tiền hơn mình sao?

Còn mẹ nó còn là cùng ngành?

Vì vậy một đám thương nhân bán lương thực đã đi thăm dò, kết quả phát hiện khá lắm thế mà chúng bây là người xứ khác, đi bằng đường nhỏ đến đây bán gạo.

Trách không được không tuân quy củ như thế.

Hơn nữa đám người xứ khác này còn ác hơn bọn hắn, phái người tới thương lượng, nói thẳng một câu, ta bán xong thì đi ngay, ngươi quản được chắc?

Một câu chặn miệng tất cả mọi người.

Coi như đi phá hoại, nói gạo họ có vấn đề, cũng không có tác dụng gì đâu.

Hiện tại là năm tháng nào? Là Giang Ninh quận phát hồng thủy, mặc dù bạc không nhiều, nhưng tối thiểu nhất còn có thể đổi gạo ăn miếng cơm đúng không?

Ai mẹ nó quan tâm có vấn đề hay không.

Lại nói, gạo các ngươi bán thì không có vấn đề chắc? Trộn hạt sạn, cầm gạo cũ, các ngươi có sạch sẽ không?

Ngài khoan hãy nói, thật đúng là không nói sai.

Cũng chính bởi vì chuyện này, một số mễ thương lớn nhỏ vừa đau răng vừa cay mắt.

Không chỉ như thế, hai ngày đầu còn ổn, nhưng đến hôm nay mễ thương không chịu tuân quy củ ngày càng nhiều, đều từ khắp nơi đổ về đây, giá cả thì kẻ này càng cao hơn kẻ khác.

Lúc này tất cả mọi người thật sự ngồi không yên.

Gan nhỏ thì chết đói, gan lớn lại chết no, cấp trên thận trọng vững vàng ngồi trên đài câu cá, nhưng người phía dưới chịu đựng không được.

Chủ yếu là nhìn người khác kiếm được tiền, còn khó chịu hơn so với việc mình bị lỗ tiền đấy.

Kết quả, cái gì lệnh cấm với không lệnh cấm, cái gì mà quy củ hay không quy củ, trước tiên hốt bạc kiếm lời rồi nói.

Như thế, tất cả mễ thương trong phủ gần như không hẹn mà cùng tăng giá, vả lại càng ngày càng điêu.

Vẻn vẹn chỉ trong hai ngày, giá cả đã tăng lên đến sáu trăm lượng bạc một thạch, loại giá trên trời này, khiến bách tính cũng triệt để đần người.

Sáu trăm lượng bạc một thạch, ai mua? Ai sẽ mua?

Trước đó sáu mươi lượng một thạch, một trăm hai mươi lượng một thạch, vì mạng sống, khẽ cắn răng cũng được đi.

Nhưng bây giờ sáu trăm lượng một thạch, có ma mới mua.

Nhưng chuyện kinh khủng thật sự xảy ra, có người mua, hơn nữa rất đông người mua.

Kết quả vừa ra, tất cả mễ thương quả thực là vừa mừng vừa sợ, kinh sợ vì sáu trăm lượng một thạch cũng có người mua, đây con mẹ nó quả thực là chuyện không hợp lẽ thường.

Đáng mừng vì, lợi nhuận gấp trăm lần, một thạch gạo lợi nhuận gấp trăm lần đấy.

Cũng đừng kể cái khác, chỉ cần bán được một vạn thạch, là có thể kiếm được hơn năm trăm vạn lượng bạc nha.

Tất cả mễ thương Giang Ninh phủ đều điên mất rồi, đủ loại lời đồn nổi lên bốn phía.

Bất kể đầu lĩnh mễ thương nói thế nào, nghiêm lệnh thế nào, đều không có tác dụng gì hết, bởi vì lợi nhuận này quá mức kinh khủng.

Đã có người phát giác ra vấn đề, trong chuyện nầy có mờ ám rất lớn.

Nhưng vấn đề là, phần lớn thương nhân đã hoàn toàn bị lợi nhuận to lớn hấp dẫn.

Đồng thời tin tức cũng đã sớm truyền tới các quận phủ xung quanh.

Ngay từ bảy tám ngày trước đã có người nhìn xa trông rộng, biết hiện tại bán gạo có thể hái ra tiền, cho nên đã tới sớm, kết quả sau khi tới đây, chưa đầy một canh giờ, toàn bộ hơn một trăm thạch gạo họ mang đến đã bán hết sạch.

Giá cả cũng không đắt, hai mươi lượng một thạch, so với giá cả ở trong Giang Ninh phủ thì những người xứ khác này thật sự không dám kiếm quá nhiều, một là lương tâm áy náy, hai là không biết tin tức.

Chờ sau khi biết, nói hối hận cũng có, nói khó chịu cũng có, nhưng thời điểm này nên làm gì trước nhất, là tranh thủ thời gian về huyện mình tiếp tục vận chuyển gạo đến đây nào.

Chuyến này quay lại, coi như vất vả hơn một chút, cùng lắm thì bán sáu mươi lượng một thạch, chỉ cần bán rẻ hơn so với Giang Ninh phủ.

Vậy là đã kiếm lời to.

Mà hành vi cử chỉ của những người quay về quê này cũng lập tức dẫn tới rất nhiều người chú ý.

Đi một chuyến kiếm mấy trăm lượng bạc, tương đương với tiền công trong hai ba năm của người bình thường, hơn nữa vận chuyển càng nhiều kiếm được càng nhiều, phủ, huyện, hương ở các nơi triệt để sôi trào.

Kết quả, ngày thứ ba giá gạo tăng vọt.

Toàn bộ bên ngoài phủ Giang Ninh, lít nha lít nhít tất cả đều là người, bất quá lúc này không phải nạn dân, mà là người từ bốn phương tám hướng đến bán lương thực.

Từng người ba ngày ba đêm chỉ ngủ ba bốn canh giờ, dùng tốc độ nhanh nhất, đi tắt bằng đường nhỏ gần nhất, chạy tới bán gạo.

Khi biết được giá gạo trong phủ tăng tới sáu trăm lượng bảy trăm lượng một thạch, những người này cũng rất phấn khởi cực kỳ vui mừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận