Đại Hạ Văn Thánh

1192 Lấy kinh văn Thánh nhân Thiên mệnh! Nguyện người đọc sách Đại Hạ ta, người người như rồng!(7)

Rơi xuống, phiên vương các nơi không muốn tạo phản cũng không thể.

"Ta, Tô Văn Cảnh."

"Hôm nay, lấy tu vi Bán Thánh, đổi thành hạo nhiên chính khí Nho đạo ta."

Lúc này, giọng nói của Tô Văn Cảnh vang lên.

Xung quang ông hào quang phóng ra ngút trời, mấy trăm vị Đại Nho ở trong thư viện đều vô cùng kinh ngạc.

Trong lúc mấu chốt này.

Tô Văn Cảnh lại có thể vứt bỏ cảnh giới Bán Thánh, hóa thành hạo nhiên chính khí không thể tưởng tượng nổi, chống lại đá lửa này.

Bọn họ không thể không kính nể, đá lửa đã rơi xuống độ cao ba vạn trượng.

Luồng sáng ngút trời phóng ra từ trong cơ thể Tô Văn Cảnh.

Quả thật, cỗ lực lượng này đã trực tiếp khiến viên đá lửa không ngừng thu nhỏ thể tích.

Bốn trăm trượng.

Ba trăm bảy mươi trượng.

Ba trăm năm mươi trượng.

Ba trăm trượng.

Hai trăm ba mươi trượng.

Cuối cùng, đá lửa lớn chừng hai trăm ba mươi trượng, nhưng kinh khủng nhất không phải điều này, mà là khi tất cả đá vụn bên ngoài biến mất, lõi giữa màu vàng xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người.

Lõi bên trong viên đá lửa này là một viên kim loại thiên ngoại, mà không phải là đá dễ vỡ.

Nói cách khác, nó càng khủng bố hơn, hơn nữa càng khó bị tiêu tan hơn.

Dù hạo nhiên chính khí của Tô Văn Cảnh mạnh đến mức nào.

Nhưng đối mặt với đá lửa thiên ngoại, cũng chẳng gây ra ảnh hưởng gì.

Bây giờ có tốt có xấu.

Tốt là, không phải mọi thứ trong vòng hai ngàn dặm bị hóa thành hư không.

Xấu chính là, trong ngàn dặm sẽ hóa thành hư không.

Mà vào lúc này.

Vô số người nhìn chằm chằm tất cả những chuyện này, Tô Văn Cảnh đã hiến tế tu vi của mình nhưng cũng không thể ngăn cản đá lửa.

Bọn họ rất tò mò, vương triều Đại Hạ còn có thủ đoạn gì nữa.

Đúng lúc này.

Hoàng cung Đại Hạ.

Trong Thái miếu.

Nhìn lên viên đá lửa kinh khủng này, Vĩnh Thịnh Đại Đế thở thật dài.

Có điều là ngay sau đó.

Ánh mắt của ông thay đổi.

Vung tay lên, bên trong Thái miếu có một thanh trường đao xuất hiện trong tay ông, đây là trường đao của Thái tổ.

Tiếp theo, một giọng nói hào hùng bá khí vang lên.

"Trẫm, lấy trăm năm thọ nguyên, rót vào quốc vận Đại Hạ."

"Phá vỡ đá lửa thiên ngoại, giúp chúng sinh Đại Hạ, tìm sinh lộ (con đường sống)."

"Thiên địa chứng giám."

Giọng nói to lớn hào hùng vang lên.

Nghe thấy lời nói này, vô số người đã kinh động.

"Hiến tế thọ mệnh, gia trì trong quốc vận sao?"

"Đi đến bước này luôn sao?"

"Không hổ là Hoàng đế trên lưng ngựa, thật mạnh mẽ."

"Trăm năm thọ nguyên, chẳng phải là không còn sống được mấy năm nữa ư?"

"Kiên quyết đến vậy sao?"

"Vĩnh Thịnh Đại Đế, thật sự không phụ Thái tổ Đại Hạ."

"Quả nhiên, có thể tạo phản thành công, thứ cần có không chỉ là vận khí."

"Cần gì phải như thế, cùng lắm thì từ bỏ chống cự, mất đi ba phần quốc thổ thì sao? Ít nhất trăm năm sau, lại có thể khôi phục sinh cơ mà."

"Trăm năm thọ mệnh, cứ vứt bỏ như vậy sao? Đây chính là Đế vương đấy, thật sự bỏ được sao?"

Trong lúc nhất thời, vô số giọng nói vang lên, trong Đại Hạ, từng ánh mắt phóng tới, bách quan triều đình đều kinh ngạc.

Quận Lũng Tây, Thái tử quỳ trên mặt đất, đã kinh ngạc chấn động đến mức không nhịn được mà rơi lệ.

Quận Đông Lâm, Tần Vương cũng quỳ trên mặt đất, tâm trạng của ông ta cực kỳ phức tạp, vừa không muốn nhìn thấy cảnh này, nhưng cũng liên tưởng đến rất nhiều chuyện.

Quận Nam Việt, Tấn Vương nhíu chặt lông mày, chết cũng không thể tin được phụ hoàng mình lại có thể đưa ra lựa chọn như vậy.

Chuyện này đối với ông ta mà nói, không phải là một chuyện tốt.

Vĩnh Thịnh Đại Đế hiến tế trăm năm tuổi thọ, bản thân ông đã sắp 60, dù chăm chỉ học tập võ đạo, tuổi thọ chắc cũng khoảng hai trăm năm, nhưng vì chinh chiến lâu dài, lúc tuổi còn trẻ đã bị bao nhiêu vết thương? Những thương thế này đã làm giảm tuổi thọ.

Dưới tình huống bình thường, đại loại là còn có hơn một trăm năm tuổi thọ.

Hiện tại hiến tế trăm năm thọ mệnh, nói theo hướng tốt, còn có mười năm hai mươi năm, nhưng nếu theo hướng xấu, rất có thể chỉ còn lại ba năm năm tuổi thọ thôi.

Biên cảnh Đông Hoang.

Hoàng đế Kiến Đức nhìn mọi chuyện diễn ra thông qua Thủy Kính, trầm mặc.

"Sớm biết có ngày hôm nay thì lúc trước cần gì phải làm như thế?"

Cuối cùng, Hoàng đế Kiến Đức lạnh nhạt nói, không mỉa mai, cũng không đùa cợt, mà có một kiểu tâm trạng không nói rõ được.

Thế nhưng có giọng nói vang lên.

"Hắn ta lựa chọn vậy là đúng."

"Nếu không ngăn được đá lửa, Đại Hạ chắc chắn sẽ lâm vào nội loạn, đến lúc đó dân chúng lầm than, phiên Vương các nơi nổi lên, nước khác xâm lược, tại họa thành Thập Nhị ở biên cảnh sẽ lại tái diễn."

"Nếu đúng là như vậy, tất cả trách nhiệm đều sẽ quy về vị đế vương là hắn ta, bản thân Vĩnh Thịnh là tạo phản thượng vị."

"Bảo hắn ta chết trận, hắn sẽ nguyện ý, nhưng để hắn bị dân chúng nhục mạ mà chết, hắn sẽ không chấp nhận được."

"Làm đến bước này, cũng không phụ thân phận của hắn, càng không phụ lòng của dân chúng Đại Hạ rồi."

Có người bảo Vĩnh Thịnh Đại Đế đưa ra lựa chọn này là vô cùng chính xác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận