Đại Hạ Văn Thánh

Chươg 763 Quốc Công thúc cưới, ba gấp ba chậm. Ninh Vương ra mặt, nghị hòa đã định ra.(6)

“Lý tướng.”

“vương triều Đại Hạ cũng có chút không tốt. Dù sao nước Hung Nô là vì hữu hảo giữa hai nước, chủ động muốn trả lại mười hai thành. Tướng gia vừa mở miệng đã có ý khai chiến.”

“Đây thật sự có chút hùng hổ dọa người.”

“Tuy nói rằng nước Hung Nô bị suy yếu khí vận, có thể nói một ngàn, một vạn đạo thì nước Hung Nô còn không bị diệt, thiết kỵ Hung Nô cũng không bị bất kỳ tổn thương gì. Nếu thật sự khai chiến thì Đại Hạ cũng phải trả giá thê thảm đau đớn.”

“Không cần thiết như thế.”

Sứ thần Đại Kim nói, không có quá nhiều trách cứ nhưng cũng đã nói một câu.

Hai nhà mỗi nhà một câu cũng là công bằng.

“Cũng không phải là lời lẽ của bản tướng kịch liệt mà là nước Hung Nô vẫn có ý như cũ, đánh lén mười hai thành Đại Hạ của ta. Đây là sỉ nhục của Đại Hạ ta chứ không phải vinh quang của nước Hung Nô.”

“Tóm lại, không cho bất kỳ đền bù nào.”

Lý Thiện lên tiếng, thái độ vẫn kiên quyết như cũ, không buông lỏng một chút.

Trong thấy Lý Thiện như thế, Dương Khai cũng không nói gì thêm. Dù sao nếu có thể thỏa đàm xuống thì ông ấy cũng vui lòng đứng nhìn.

“Trần Tùng đại nhân, vương triều Đại Hạ đã có thái độ này vậy thì nước Hung Nô hiện tại sẽ trở về ứng chiến.”

A Luật Mộc hít sâu một hơi, nói xong lời này, trực tiếp đứng dậy, dự định rời đi khỏi đây.

Hiển nhiên chính là không muốn tiếp tục nói chuyện.

Mà vừa dứt lời, sứ thần vương triều Phù La đã lên tiếng.

“Làm gì như thế.”

“Hôm nay là ngày hòa đàm cũng không phải đến để cãi nhau.”

“Trước tiên mọi người vẫn nên tỉnh táo một chút. Hai bên đều nhún một bước hoặc là chúng ta lại suy nghĩ những biện pháp khác, có thể giảm nhẹ một chút?”

Sứ thần Phù La đứng dậy nói. Hai đại vương triều của bọn họ bị kẹp giữa có chút khó xử. Mỗi lần lúc không đàm phán được, sứ thần hai đại vương triều đều sẽ dốc hết toàn lực để đám người an tâm ngồi xuống.

Dường như muốn thúc đẩy lần hòa đàm này thành công.

Nhưng mà theo như lời sứ thần vương triều Phù La thì đám người cũng hoàn toàn trầm mặc.

Mọi người cùng trầm mặc, đều đang yên lặng tự hỏi, cân nhắc lợi hại.

Như thế trọn vẹn nửa canh giờ. Nửa canh giờ này trong phủ lặng ngắt như tờ, yên tĩnh đến tiêng skim rơi cũng có thể nghe được.

Tràng diện vô cùng xấu hổ.

Cho đến cuối cùng, Trần Tùng lên tiếng phá vỡ trầm mặc cùng xấu hổ.

“Thật ra ta nghĩ đến một phương pháp.”

“Không biết có thể xoa dịu phiền phức của chư vị hay không.”

Vừa dứt lời, đám người cũng hiếu kỳ nhìn về phía Trần Tùng.

“Lão phu nghĩ như vậy.”

“Lý Tướng đơn giản chính là không muốn xuất ra vàng bạc đồ vật, cho rằng không hợp lý. Về phần tình và lý lão phu cũng tán thành.”

“Còn Luật Mộc tiên sinh chỉ cho rằng trả lại mười hai thành mà không có chút hồi báo nào, đúng không?”

Trần Tùng nói ra vấn đề của hai người.

“Đúng.”

“Không sai.”

Hai người cũng thẳng thắn, không có chút che giấu nào.

Đạt được câu trả lời của hai người, Trần Tùng tiếp tục nói.

“Vậy có thể như này hay không.”

“vương triều Đại Kim cùng vương triều Phù La không hi vọng xảy ra chiến tranh. Thiên mệnh hiển hiện chúng ta nên rèn luyện tiến lên vì dân chúng cân nhắc. Cho nên từ Lạc Vương thanh toán ba vạn vạn lượng bạch ngân cho nước Hung Nô.”

“Mà vương triều Đại Kim ta lại phái ra mười vạn tăng nhân tiến về nước Hung Nô cùng vương triều Đại Hạ kiến thiết chùa miếu, siêu độ oan hồn. Như vậy có thể gia tăng quốc vận của nước Hung Nô cùng Đại Hạ.”

“Cũng coi như là đền bù cho sai lầm năm đó. Mà vương triều Đại Hạ cũng buông bỏ thành kiến, sửa chữa sách sử. Chư vị cảm thấy thế nào?”

“Đương nhiên tất cả phí tổn từ tăng nhân đều do vương triều Đại Kim ta thanh toán, không cần vương triều Đại Hạ cùng nước Hung Nô trả bất kể thứ gì.”

Trần Tùng nêu lên suy nghĩ của mình.

vương triều Phù La cho bạc,

vương triều Đại Kim phái tăng nhân thành lập chùa miếu, siêu độ vong hồn từ đó gia tăng khí vận quốc gia.

Thốt ra lời này khiến đám người hoàn toàn kinh ngạc.

vương triều Đại Kim cùng vương triều Phù La thế mà tự bỏ tiền túi của mình để không phải tuyên chiến sao?

Chuyện này có chút ý vị sâu xa.

Nhưng mà nhắc đến hai chữ Thiên mệnh.

Lực chú ý của mọi người không khỏi tập trung ở trên đây. Dù sao hai chữ Thiên mệnh, lực hấp dẫn thật sự rất lớn.

Hai vương triều lớn thà rằng tự móc hầu bao như vậy nhất định có mưu đồ. Thiên mệnh này đáng giá để nghiên cứu.

Nếu không mà nói, vương triều Đại Kim cùng vương triều Phù La là ước gì vương triều Đại Hạ cùng nước Hung Nô tuyên chiến. Thậm chí đánh đến lưỡng bại câu thương là tốt nhất.

Nhưng mà đây cũng là một chuyện tốt.

Dù sao vương triều Đại Hạ không hề làm gì, chỉ cần sửa chữa sách sử một chút là giành lại được mười hai thành. Điều này so với dự đoán trước đây của bọn họ còn tốt hơn.

Về phần tăng nhân đến thành lập chùa miếu cũng không phải là một chuyện xấu.

Siêu độ vong hồn đối với vương triều Đại Hạ cũng là một chuyện tốt, có thể gia tăng quốc vận.

Đây thật sự là một lựa chọn tốt.

“Không được.”

“Ba vạn vạn lượng bạch ngân là không đủ.”

“Năm vạn vạn lượng bạch ngân, cộng thêm năm mươi mỏ quặng sắt.”

“Đây là ranh giới cuối cùng của nước Hung Nô ta.”

A Luật Mộc lên tiếng cho rằng ba vạn vạn lượng bạch ngân quá ít.

“Ba vạn vạn lượng bạch ngân đã là không ít.”

“Còn nữa, quốc vận nước Hung Nô đã bắt đầu suy bại. Nếu như mời tăng nhân đến siêu độ oan hồn cũng coi là có thể đền bù một chút.”

“Nếu như nước Hung Nô thật sự không muốn vậy thì vương triều Đại Kim sẽ từ bỏ điều hòa.”

Trần Tùng có chút tức giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận